Ôi dào? Không biết lên lớp Năm có gì khó hơn lớp Bốn không nhỉ?” – Trên con đường đi học, tôi băn khoăn nghĩ ngợi rồi chặc lưỡi: “Bắt đầu một hành trình mới thôi”. Tôi nhảy chân sáo bước vào lớp, gặp lại các bạn cũ lớp Bốn, tôi mừng rỡ la lên và chạy lại ôm tụi bạn: “Các cậu xinh thế, ngày càng xinh!” – Tôi nịnh bọn nó. Cả bọn cười phá lên. Thật là vui!

Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng nghiêm chào cô. Cô giáo mới đẹp quá, đứa nào trong chúng tôi cũng phải trầm trồ khen. Cô bắt đầu nói về năm học mới như thế nào, chuẩn bị ra làm sao! Chao ôi! Thật là nhiều điều phải nhớ. Rồi cô dẫn dắt chúng tôi vào bài học mới. Bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giáo dừng giảng bài và mở ra. À, hóa ra là bạn mới. Cả lớp tôi bàn tán xôn xao, nhao nhao lên. Cô bảo cả lớp trật tự và giới thiệu: “Đây là Nghi – bạn mới của lớp ta, cô mong các con sẽ đoàn kết và thương yêu nhau!”..

Nghi có nước da ngăm đen, mái tóc hung hung cháy nắng, dáng người thấp, nhỏ. Quần áo Nghi mặc trông thật giản dị, có vẻ “quê quê”. Mới nhìn, tôi đã không thích Nghi rồi.

Mấy hôm sau, trên đường đi học, tôi gặp gánh hát rong. Tôi đứng lại xem vì người ca sĩ mù hát hay quá, mãi mới nhớ ra là mình sắp muộn học. Tôi còng lưng đạp xe đến trường và chạy như bay lên lớp, nhưng không còn kịp nữa. Muộn học thật rồi! Thế là muộn, muộn và muộn!…

Rồi điều gì đến cũng phải đến. Tôi bị cách chức tổ trưởng, còn người tiếp nhận chức danh ấy lại là Nghi. “Chao ôi! Ông trời thật bất công! Cô giáo thật là thiên vị.”. Lúc đó tôi đã nghĩ thế. Khốn khổ thay, tôi lại còn phải ngồi chung với Nghi nữa chứ. Đứa nào trong lớp cũng bảo “tội nghiệp” tôi, khiến tôi càng tức tối. Có một lần, tôi quay xuống bàn dưới nói chuyện vài câu, Nghi được dịp “lên mặt dạy đời” tôi, nó nhắc: “Cậu đừng nói chuyện nữa! Nói chuyện không nghe giảng thì không hiểu bài đâu. Có gì khó, lát tớ chỉ cho.”. Eo ơi! Làm như học giỏi lắm á. Tôi kể chuyện với các bạn trong lớp, cả lớp quyết định “tẩy chay” Nghi.

Một hôm, trời mưa to, mẹ tôi đi làm về, tôi mời mẹ uống nước, cốt là để nịnh mẹ cho tiền mua quà sinh nhật cho cái Lan cùng tổ. Mẹ tôi quay sang định lấy tiền cho tôi thì bỗng nhiên, gương mặt mẹ tái nhợt, giọng nói hốt hoảng: “Trời ơi! Tiền của tôi! Con ơi, tiền lương mẹ mới lĩnh xong! Mất rồi, mất rồi, mất hết cả rồi!”.

Mẹ chạy ra sân lấy xe máy chạy quay lại con đường cũ để tìm ví. Nhưng không tìm thấy nên mẹ chạy đến đồn công an báo cáo. Chú công an cầm một cái ví lên và hỏi: “Đây là ví của chị phải không? Có một em bé bán vé số nhặt được và giao lại cho chúng tôi.”. Mẹ tôi mừng rỡ cầm lấy ví, còn tôi thầm nghĩ: “Con bé đấy ngoan thật, không lấy tiền của mẹ là tốt rồi.”.

Theo địa chỉ của chú công an đưa cho, hai mẹ con tôi tìm đến nhà cô bé bán vé số. Thật ngạc nhiên! Người ra mở cửa chính là Nghi. Được biết, bố của Nghị đã đi bước nữa, mẹ Nghi đã mất vì căn bệnh ung thư. Nước mắt tôi như muốn trào ra khi nhìn thấy căn nhà nhỏ đơn sơ, không có đồ đạc gì đáng kể. Bà nội của Nghị thì đang ốm, mỗi cơn ho sù sự khiến tấm thân gầy gò run lên bần bật. Ngoài giờ học, Nghi phải đi bán vé số để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.

Tối về, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Trong lòng tôi tràn ngập một nỗi xấu hổ và ân hận vì đã ghen tị và đối xử không tốt với Nghi.

Sáng hôm sau, kết thúc buổi học, tôi đã kể cho các bạn cùng lớp biết hoàn cảnh của Nghi. Cả lớp đều xúc động và hứa từ nay sẽ chơi với Nghi thân ái, chan hòa. Cuối tuần hôm đó, chúng tôi đến nhà Nghi chơi và tặng Nghi một số sách vở, đồ dùng học tập.

Tôi và Nghi đã trở thành đôi bạn thân thiết, cùng giúp đỡ nhau học hành tiến bộ. Tôi sẽ không bao giờ quên Nghi – người bạn mà tôi vô cùng khâm phục.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 37: Kể một kỉ niệm đáng nhớ giữa em và một người bạn của em
4.3 (86.32%) 19 votes