HƯỚNG DẪN LÀM BÀI 

Trong lúc Chí Phèo chìm ngập trong những cơn say kéo dài bất tận, dường như không lúc nào tỉnh táo thì thị Nở xuất hiện. Thị xuất hiện và mang đến cho Chí một tình yêu trong sáng. Tình yêu ấy như một “cơn mưa mát dịu, ngọt ngào tưới lên cánh đồng đại hạn lâu ngày” – cánh đồng ấy chính là tâm hồn khô héo, không còn cảm xúc của Chí Phèo.

Tình yêu ấy đã làm cho không gian nhà đẹp hơn, thơ mộng hơn: vườn chuối bên bờ sông trở thành một khu vườn tràn ngập ánh trăng. Hình ảnh hai người dắt nhau đi về phía túp lều đã biến cánh đồng hoang lạnh giá của làng Vũ Đại thành bức tranh ấm áp tình người.

Điều đặc biệt là chính tình yêu ấy đã đánh thức bản tính lương thiện nơi con người Chí. Tình yêu như một phép mầu nhiệm, thoắt cái đã biến Chí Phèo – con quỷ dữ thành một con người bình thường như chưa hề bị xã hội tha hoá.

Tình yêu của thị Nở đã làm cho các giác quan của Chí Phèo sau sáu năm ngủ quên được thức tỉnh. Chí đã nghe được mọi âm thanh của cuộc sống, biết cảm nhận được niềm hạnh phúc mà tình yêu mang lại, biết nhớ lại ước mơ của một thời. Và hơn bao giờ, Chí Phèo nhận thức được lí tưởng của cuộc sống chân thực, nhận thấy tình yêu không chỉ là sắc đẹp và dục tính như khi Chí bị bà Ba dụ dỗ mà tình yêu là sự hoà đồng.

Thị Nở đã đem đến cho Chí Phèo không chỉ tình yêu đôi lứa mà còn là hơi ấm của tình người và chính tình người đó đã thức dậy hoàn toàn tính người trong con người Chí để Chí quay về làm người, sống như một con người. Chí khát khao được làm người lương thiện. Nhưng khát khao ấy vừa mới được tình yêu mở lối đã bị xã hội hắc ám đóng sầm lại. Ước mơ của Chí như một ngọn lửa vừa mới bùng cháy đã bị cuộc đời phũ phàng kia dập tắt. Cuối cùng, tuyệt vọng, Chí Phèo đã tự kết liễu đời mình trên con đường trở về lương thiện. Như vậy, Chí chỉ được sống với tình yêu trong 5 ngày nhưng trong 5 ngày đó. Chí đã sống như một con người và cuối cùng chết như một con người.

ĐỀ 183: Khi bàn về mối tình giữa Chí Phèo và thị Nở, có ý kiến cho rằng: “tình yêu của thị Nở đối với Chí Phèo như một cơn mưa mát dịu, ngọt ngào tưới lên cánh đồng đại hạn lâu ngày”. Em hãy làm rõ nhận định trên.
Đánh giá bài viết