BÀI LÀM

Đối với ai đã từng đi học, thì ngày đầu tiên đến trường đi học quả là một ngày trọng đại. Cũng trong ngày đầu tiên ấy, ai cũng có những kỉ niệm thật đẹp đẽ, đáng nhớ. Với riêng tôi, ngày khai giảng không được bố mẹ đưa đến trường như các bạn, vì bố tôi đi công tác, còn mẹ tôi phải ở nhà trông em bé mới được ba tháng tuổi. Nhưng không vì chị đưa đi mà tôi buồn. Niềm vui được bước vào lớp – lần đầu tiên trong đời – đang tràn ngập trong tôi.

Khi ở nhà, mẹ đã chuẩn bị xếp sách, bút, bảng, phấn mà bố tôi mua trước lúc đi công tác rồi cho vào một cái cặp nhỏ (đây là quà tôi được tặng hôm sinh nhật). Còn tôi, trong bộ quần áo mới, sạch sẽ, gọn gàng, khoác cặp trên vai, tự dưng thấy mình lớn hơn, chín chắn hơn hẳn. Suốt dọc đường đi, tôi suy nghĩ miên man về trường lớp mới. Ngôi trường to, khang trang nhưng không có đồ chơi như ở trường mẫu giáo. Thầy cô, bạn bè cũng không giống như những ai mà tôi đã gặp. Bây giờ tôi đã thực sự đi học, tuy đã thuộc hết bảng chữ cái và mặt số, nhưng tôi vẫn thấy lo lo, mặc dù lúc ở nhà cảm thấy bình thường. Khi tới trường, thấy các bạn được bố mẹ đưa đi mà vẫn khóc. Tôi chợt tủi thân và cay cay nơi sống mũi. Nhưng tôi đã không khóc. Có lẽ vì khi học mẫu giáo, tôi đã khóc quá nhiều – khóc suốt năm học đầu tiên – nên giờ không thể khóc thêm được nữa. Chị mua cho tôi một quả bóng xanh để khi tôi diễu hành thì giờ bóng bay lên cao cho đẹp. Lúc qua khán đài, tôi thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, tự dưng tôi cảm giác thật vinh dự. Về tới chỗ ngồi, tôi không hề tập trung nghe cô phát biểu mà để ý tới một bạn bằng tuổi tôi đang cầm quả bóng đỏ hình con thỏ. Quanh đấy chẳng có ai có quả bóng đẹp như thế cả. Bóng của các bạn thì cứ nổ dần, còn bạn có quả bóng đẹp có cớ để kênh kiệu “Ai bảo mua bóng xấu, nổ là phải”. Tôi rất tức. Đến lượt bóng của tôi nổ nốt và đương nhiên phải nghe câu nói đáng ghét kia. May cho tôi, bóng của bạn đó cũng nổ nốt. Tôi lấy làm hả hê, sung sướng lắm.

Cứ thế tôi không biết rằng buổi lễ đã kết thúc lúc nào. Các bạn vào lớp hết cả. Tới lúc tôi nhận ra điều đó thì quá muộn. Sân trường chẳng còn ai. Chị tôi cũng đã đi đến trường mình từ lâu, chỉ còn mình tôi đứng đó. Quá sợ hãi tôi chạy quanh trường để tìm lớp, nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Tôi vội trấn tĩnh lại, nghĩ ngơi và may sao đã thấy Tôi đến lớp và tìm chỗ cho mình. Tôi ngồi cạnh một bạn gái rất dễ thương. Xung quanh tôi toàn các bạn mới cả. Tôi chợt nghĩ: “Chắc các bạn ấy phải giỏi lắm mới tìm được lớp sớm như vậy”. Ý nghĩ ấy thoảng qua rất nhanh, vì tôi đã phải ngồi khoanh tay nghe cô đọc bài. Ngày đầu đi học thật đáng nhớ. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó. Tôi luôn ghi nhớ trong lòng những cảm xúc mới mẻ đó. Và tôi nghĩ rằng tất cả những ai đã từng đi học, có lẽ đều giống như tôi.

Giaibai5s.com

Đề 14: Hãy nhớ và kể lại kỉ niệm ngày đầu tiên vào học lớp Một của em
Đánh giá bài viết