BÀI LÀM

Đêm khuya, ánh trăng vàng nhạt nhòa. Cơn gió nhẹ mơn man trên tóc. Tôi lững thững đi giữa khoảng không gian ấy để lắng nghe tiếng cựa mình của mùa thu. Và bất chợt, tôi đã nghe tiếng con đường làng nho nhỏ: “Bạn ơi!…”.

Giọng nói ấy nghe sao đầm ấm, thiết tha. Tôi bỗng ngỡ ngàng sau cảm giác cứ mơ hồ, dịu ngọt!

– Bạn có biết không? Dưới vầng trăng này, làn gió này, tôi muốn kể cho bạn nghe, tôi muốn nói một điều, một điều cho riêng bạn mà thôi…

– Bạn ơi! Bạn kể đi, để lòng khỏi bâng khuâng. Tôi cứ ngỡ như đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp mà tôi hằng mơ ước, có vầng trăng, có làn gió, có cả một không gian, có tôi và bạn.

– Vâng! Chỉ có vậy thôi, tôi và bạn. Và giữa chúng ta có một huyền thoại. Bạn có biết chăng? Tôi yêu nơi đây, yêu những hàng dừa tỏa bóng, yêu những đồng ruộng xanh bát ngát một màu và tôi yêu hơn hết những con người một nắng hai sương, dãi dầu nắng mưa. Tôi không thích cao sang, bóng bấy mà tôi yêu sự mộc mạc đơn sơ. Tôi muốn ở mãi mãi nơi đây để chiều chiều được nhìn những cánh diều bay trong nắng hoàng hôn trên nền trời xanh thắm.

– Tôi hiểu, Đường ạ, không phải chỉ riêng bạn đâu, cả tôi, tôi cũng yêu làng quê này lắm chứ. Chiều chiều, những làn khói bếp từ mọi nhà bay lên nồng ấm. Mùi cơm mới đọng trong những bếp nhà tranh. Nơi đây tôi đã có một tuổi thơ với nụ cười ròn tan và cả những giọt nước mắt hờn dỗi.

– Mặc dù thỉnh thoảng thịt da tôi cào xé bởi những bàn tay của những bạn học trò tôi vẫn yêu. Đó là những bạn nhỏ chân quê hồn nhiên đáng yêu. Những việc làm kia còn nông nổi, dại khờ. Tôi cũng như bạn, tôi cũng có một tuổi thơ đẹp đẽ và tôi đã được chứng kiến một câu chuyện về một cô gái mở đường. Cô đã cống hiến sự sống của mình cho sự sống của muôn người, của thiên nhiên, đất nước. Cô đã đem cả tình yêu và nhiệt huyết tuổi trẻ của mình để xây đắp những con đường đi đến thắng lợi ngày mai.

Phải chăng đâu đây trong gió đêm, trong ánh trăng, giọng thơ nào đang ngân rung tha thiết: 

“Em nằm dưới đất sâu

Như khoảng trời nằm yên trong đất

Đêm đêm tâm hồn em tỏa sáng

Những vì sao ngời chói lung linh”

Tôi bồng bềnh, mình đang tỉnh hay mơ, chợt thấy trên cao vầng trăng vằng vặc, xung quanh mình gió vẫn hát ru đêm. Trong một đêm như thế tôi đã được nghe tiếng thì thầm của con đường nhỏ: “Bạn ơi! Bạn có biết không…” – Tha thiết, êm đềm…

Giaibai5s.com

Đề 13: Có một đêm vắng đi trên con đường, em chợt nghe tiếng thì thầm: “Bạn ơi!…” Tiếng con đường trò chuyện cùng em. Hãy ghi lại câu chuyện ấy.
Đánh giá bài viết