Phần thứ nhất : Văn miêu tả-IV. Tả phong cảnh, cảnh vật-Bài số 21. Tả cảnh một mùa trong năm mà em yêu nhất.

Nguồn website giaibai5s.com

BÀI LÀM 1

 

. Mùa xuân, em yêu Trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông – em yêu mùa xuân nhất. Các nhà thơ, nhà văn gọi mùa xuân bằng những từ ngữ rất đẹp như Chúa Xuân, Nàng Xuân.

Sau những ngày Tết được mặc quần áo mới, đi đôi giày mới, được ngồi cỗ, ăn biết bao món ngon, có một xấp lì-xì tiên mừng tuổi, tôi được theo cô Yến, chị Nga đến sân đình làng xem những cô gái, chàng trai đánh đu, áo quần bay phất phới thật đẹp.

Làng tôi có chùa Diệc cổ kính. Mái ngói rêu phong. Cổng chùa có tượng đá Di Lặc đồ sộ. Cái đầu to, không một sợi tóc, ông cười, cặp má căng lên, khoe cả răng và lưỡi. Ông ngồi trên bệ đá, khoác áo cà sa, phủ kín vai phải và bụng. Một nửa lưng và vai trái lộ ra. Lúc nào ngắm nhìn tượng đá Di Lặc, tôi cũng nheo mắt cười. Chỉ có ngày rằm tháng giêng, tôi mới được theo bà lên chùa lễ Phật. Bà mang trà son lên chùa biếu sự cụ, mang trầu cau biếu các vãi và ni cô. Tôi rón rén đi, ngắm nhìn các tượng Phật sơn son thếp vàng. Ilàng trăm tượng Phật đủ hình dáng, quần áo, nét mặt. Tôi thích nhất các tượng Phật mà cô Yến bảo cho biết đó là các vị But ốc trên các hải đảo. Tiếng đọc kinh rì rầm điểm theo tiếng mõ, tiếng chuông u huyền, tôi lắng nghe nhưng không hiểu. Bao mùa xuân đã đi qua, tôi’yêu mùa xuân, yêu làng tôi, những kỉ niệm theo bà lên chùa, ngắm tượng Phật, nghe tiếng chuông, tiếng mõ… tôi không bao giờ quên.

Mùa xuân ở làng quê thật đáng yêu. Làng nào cũng mở hội. Làng Canh mở hội vật. Làng Bầu mở hội đan mành, hội nấu cơm thi. Làng IIoạch mở hội xuống đồng thi cấy. Làng Vạc mở hội vật cù, kéo co và hát chèo… Tiếng trống rộn ràng xóm thân từ mờ sáng đến canh khuya. Đẹp nhất là hình ảnh các ô thôn nữ, các chàng trai tơ dập dìu trẩy hội. Lũ nhóc kéo hàng đàn, vừa chạy vừa rao, vui sao vui thế!

Tôi yêu mùa xuân, yêu nhiều lắm. Mưa bụi bay trắng trời. Nắng xuân màu hồng tươi. Cây xoan (sầu đâu) ở ngõ nhà, cây bàng ở sân trường bắt đầu

nảy lộc, lá non e ấp. Cô giáo Lý nói với học trò: “Lá bàng tại trâu, sầu đâu chân chó”. Hàng cây bằng lăng chạy dài theo cổng trường tôi sum sê một màu xanh. Bà đã nấu cháo pha một ít muối nhạt đem ra vườn. Mỗi gốc mít, gốc nhãn, gốc cam, gốc chanh,… bà múc cháo rưới vào gốc, bà bảo là “mừng lộc xuân, để có trái sai, quả ngọt”. Một màu xanh mỡ màng bao trùm các luống rau. Giàn mướp đã điểm hoa vàng. Ong bướm đã kéo đến như đi hội xuân. – Nhìn màu xanh của cây lá, của vườn rau, tôi cảm thấy lòng mình phơi phới. Tôi thêm một tuổi xuân. Tôi cầm tinh con gà”. Mẹ âu yếm dặn: “Con gà của mẹ cố lên, học giỏi lên cho ông bà và bố mẹ nghe tiếng gáy đón xuân, mừng xuân…”.

| Hà Trọng Quỳnh – 5C Trường Tiểu học Thọ Xuân Thanh Hóa

BÀI LÀM 2

Mùa hạ sao mà đáng yêu thế? Cuối tháng ba, trên đồng Trống, đông Mái quê tôi, tiếng chim cuốc gọi bầy, kêu thấu canh. Cha tôi bảo là chim cuốc gọi hè, mùa hè sắp đến, sắp về. Phượng đã nở hoa đỏ rực sân trường.

Mặt trời ngày một chói chang. Có hôm nắng như nung đi học về, mồ hôi đầm đìa. Hôm nào được điểm 10, bà nội lại thưởng cho cốc nước chanh. Sướng nhất là chiều chủ nhật, bọn bạn tôi gồm thằng Mộng, thằng Chú, thằng Nhung, thằng Hội, thằng Quý cùng kéo đến nhà tôi, hoặc hẹn gặp nhau ở cổng chùa Qua, kéo nhau ra hồ Vet bơi lội, tắm mát. Nước hồ trong veo, chúng tôi thi bơi, thi lặn, rồi kéo nhau lên bãi cỏ ven hồ, vật nhau, tìm bắt cào cào, châu chấu, hoặc nằm ngửa ngắm bầu trời mênh mông. Thằng Chú nói với chúng tôi: “Năm ngoài ra chơi Hà Nội, được đi tắn bể bơi ba, bốn lần. Tắm bể bơi như con cá lượn trong chậu. Tắm hồ Vẹt thú hơn, sướng hơn nhiều”.

Mùa hè về, vào những đêm mưa rào, tôi được theo chú Chẩm mang đèn ra đồng đi soi ếch. Tiếng ếch kêu râm ran khắp các cánh đồng. Đồng Trúc, đồng Thỏ nằm cạnh chân núi lỏa là có nhiều ếch nhất. Ánh đèn lập lòe. Mưa càng to, gió càng lớn, ếch từ hang kéo ra càng nhiều. Có hôm, hai chú cháu bắt được một giỏ đầy ếch. Mẹ tôi bảo: “Ếch là gà đồng, béo bổ nhất”. Món ếch om măng của mẹ, bố con tôi ăn mãi không chán. Cần chi phải ra thị trấn, thị xã nhậu đặc sản cho tốn tiền! Thằng Mộng khoe mẹ nó nấu món cà-ri ếch ngon tuyệt. | Nghỉ hè, tôi và các bạn còn kéo nhau đi bắt ve, đi câu cá. Có hôm còn đi ăn trộm ổi vườn chùa Qua, đi hái trộm san hồ Quang. Sướng nhất là đi thả diêu. Hầu như trẻ con làng tôi đứa nào cũng có một con diêu: diêu bướm, diều qua, diều ô, diều rộng, diều trăng,… Đủ màu sắc, kiểu dáng, to nhỏ khác nhau. Thằng Hội, thằng Nhung còn có diều sáo. Tôi vẫn mơ ước có con diều sáo để chơi nhưng chưa thực hiện được.

Có chiều hè, tôi theo bà theo mẹ ra vườn nhổ cỏ, tưới rau. Đi tha thẩn xem đàn ong, bay bướm lượn vòng trên các khóm hoa. Hoa nhài, hoa mộc, hoa nguyệt quế nở trắng phau trước hiên nhà. Thú nhất là nằm chơi trên chiếu trải giữa sân, ngắm trăng sao và những dải mây trắng trôi bồng bềnh. Tiếng chim hót ở góc vườn nghe sao mà xôn xao lạ… Vợ chồng chim chìa Vôi đang làm tổ trên cành bòng,…

| Tôi chưa được đi cắm trại, đi tham quan. Bọn con gái cùng lớp như cái Thuyên, cái Minh, cái Tú chê tôi là “nhà quê một cục”, là “gà cô ăn quẩn cối xay!”. Tôi cay lắm! Có lúc tôi lại nghĩ: “Quê ninh có bao điều lạ, bao cảnh đẹp. Mùa hè, quê mình sao nuà đáng yêu thế?”.

2

BÀI LÀM 3 Những ngày thu đẹp đáng nhớ của tôi Sau ngày lễ “Tháng bảy ngày rằm xá tội vong nhân” là đến ngày giỗ ông nội tôi, ngày 2 tháng 8 âm lịch.

| Cây cam trong vườn lúc lỉu trái, lốm đốm vàng. Cha tôi bắc ghế, chọn đúng 10 quả to nhất, đẹp nhất. Cha dùng kéo cắt quả nào cũng có hai ba lá. Cha lấy vải màn trắng tinh lau sạch từng quả một, xếp lên hai đĩa, rồi trang trọng bày lên bàn thờ ông bà. Cây trái trong vườn như cam, chanh, mít, bưởi đều do ông bà trồng mới có. Ăn quả nên con cháu không bao giờ quên ơn

ông bà, bố mẹ tôi vẫn nhắc nhở thế. . Mùa thu năm nay đến sau đợt mưa ngâu rả rích. Nhiều hôm đi học

phải khoác áo mưa, trông thật lôi thôi lếch thếch. Trời bỗng bao la hơn, mênh mông hơn. Tôi chợt nhớ đến câu thơ trong bài thơ mà chị gái tôi thường đọc thuộc lòng: “Trời thu xanh ngắt thấy tầng cao Cân trúc lơ phơ gió hắt hiu”… Trời đẹp quá, gió mát quá. Đứng giữa sân trường, ngắm trời thu. Đứng trên cầu Tào, ngắm bầu trời thu. Đứng ở đâu ngắm cũng thấy cảnh trời thu quê hương mình quá đẹp.

Phía xa xa là núi Nhạn mờ xanh, nơi có đàn cò trắng bay lượn. Con sông Cử như dải thắt lưng xanh cô gái quê ngày xưa đi hội, uốn khúc lững lờ trôi. Nương khoai, bãi mía xanh ngắt. Cánh đồng lúa dự, lúa tám thơm, trải dài trải rộng một màu vàng tươi, tỏa hương thơm ngào ngạt. Xóm thôn náo nức bước vào vụ gặt. Tiếng máy reo, tiếng chày giã cốm, tiếng hát đêm trăng… rộn ràng thôn dưới làng trên.

Vụ mùa này bội thu. Nhà nào cũng vui mừng đón chào tết “cơn 1 niới”. Hơn hai tấn lúa chất đầy bao, đây bồ, mẹ vui mừng lắm. Cây rơm vàng khươm nằm ở góc vườn, sớm nào, đôi vợ chồng chìa vôi cũng đứng chơi cất tiếng hót “chòe nhoẹt”.

| Bọn trẻ chúng tôi, lúc ra chơi, lúc đi học về, luôn miệng bàn tán chuyện Tết Trung thu. Đứa nào cũng vui mừng nghĩ đến đêm hội rước đèn,

múa sư tử và phá cỗ sắp tới. Tôi và thằng Vũ, thằng Lộc đã bàn nhau làm đèn kéo quân.

Đêm nào tôi cũng nằm mơ về ngày vui đón Tết Trung thu. Chỉ còn ba hôm nữa. Con mèo tam thể ngước mắt nhìn tôi khi thấy tôi khoác túi xách lên vai. Chắc là nó nhắc tôi phải học chăm học giỏi để đón trăng thu…

BÀI LÀM 4 Mùa đông năm nay, tôi thấy mình có nhiều thay đổi | Tôi cảm thấy mùa đông năm nay đến muộn. Tôi cứ mong chờ mãi đợt rét hại hàn. Bộ quần áo ấm mẹ mới sắm cho mà chưa được diện một lần nào đến lớp khoc với các bạn. Năm ngoái học lớp Bốn, tôi vẫn khoác cái áo len bạc phếch, cái áo bông “ngư hàn” xác xơ suốt ba tháng mùa đông.

Sáng nay, trời trở rét. Mưa phùn, rét ngọt, rét đậm. Tôi dậy sớm, ôn bài để chuẩn bị thi học kì I môn Tiếng Việt và môn Toán. Tôi mặc bộ quần áo mới, đi đôi giày vải mới, đội mũ lông mới đi học. Lòng tôi hớn hở dào dạt bao niềm vui. Các bạn tôi, bọn thằng Quế, thằng Ngoãn, cái Lục, cái Bình,… sẽ ngạc nhiên ngắm nhìn tôi, rối rít khen bộ áo quần đẹp! Trên đường đi học, tôi vừa miên man nghĩ vừa mỉm cười.

| Vừa vào đến lớp, các bạn reo lên. Cái Mỳ đặt tay lên miệng, nói: “Chào khách! Chào khách! Lớp ta có công tử Bạc Liêu!”. Mấy đứa nữa đế theo: “Đẹp quá! Đẹp quá!”. Tôi nghe mà phổng mũi lên!

Bộ quần áo mới, mũ mới, giày mới như Thần hộ mệnh cho tôi niềm vui mới, sự cố gắng mới. Ilọc kì I, tôi được xếp loại học sinh Giỏi, được cô giáo chọn vào đội tuyển Toán dự thi học sinh giỏi khối lớp Năm toàn huyện. Bố mẹ tôi rất mừng. Anh trai tôi, lính Trường Sa gửi thư về “chúc năng” và hứa sẽ thưởng lớn cho “Tất Con” (Tôi tuổi Sửu nên anh tôi vẫn gọi là Trâu Con).

Lớp tôi có nhiều bạn là con nhà khá giả, ăn mặc rất đẹp. Nhiều bạn học rất giỏi, gương mẫu, chan hòa được cô giáo khcn.

Mặc bộ quần áo mới, tôi thấy chững chạc hẳn lên. Lạ lắm, bởi sang tuổi 11, tôi cảm thấy bản thân tôi có nhiều thay đổi mới lạ. Thích làm việc tốt giúp bạn bè. Bạn nào trực nhật mà nghỉ học, tôi xung phong làm thay. Tôi rất thích khi được cô giáo khen là “ngoan, học giỏi”. Ở nhà, tôi giúp đỡ bố mẹ quét nhà, lau bát đĩa… Góc học tập được sắp xếp gọn gàng. Sách vở, đồ dùng học tập không để lộn xộn, bừa bãi như trước nữa. Ngày nào, tôi cũng muốn làm thêm việc tốt để làm vui lòng bố mẹ và được bố mẹ khen.

Cái rét mùa đông năm nay kéo dài. Cuối tháng hai mà vẫn rét. Mặc bộ quần áo mới đến lớp, tôi thấy ấm áp lạ. Bố mẹ đã dành cho tôi tình thương

bao la. Mẹ vừa cười vừa nói: “Cái túi xách của con đã tã lăn rồi! Lên lớp 6, bố mẹ sẽ mua cho con cái cặp tiới …”. Tôi ngước mắt nhìn mẹ. Mẹ âu yếm nhìn tôi, rồi nước mắt ứa ra.

Hoàng Xuân Kiều – 5A Trường Tiểu học Yên Dũng Bắc Giang

Phần thứ nhất : Văn miêu tả-IV. Tả phong cảnh, cảnh vật-Bài số 21. Tả cảnh một mùa trong năm mà em yêu nhất.
Đánh giá bài viết