Làng nào mà chẳng có chùa. Nhưng tôi không biết tại sao lại có những người rời bỏ cuộc sống đầy vui tươi, tiếng cười, trò chơi, quả ngon, để đi tu, mặc quần áo nâu và sống trong cảnh tịch mịch ấy, kể cả có những người bé như bọn tôi..

Quanh năm ngôi chùa như một người im lặng. Chiều chiều tiếng chuông thu không vang lên như tiếng thở dài. Còn buổi tối hoặc đêm khuya, tiếng mõ tụng kinh như tiếng kêu từ một cõi xa xôi nào vọng về, đầy buồn thảm.

Bước qua con đường vòng vèo đất đỏ, có cỏ gà, cỏ sữa mọc lấn hai bên là cổng chùa. Cột gỗ, mái ngói mốc như có từ bao nhiêu đời. Ban ngày hai cánh cổng không bao giờ đóng.

Ngoài sân ra, bao giờ chùa cũng có những khoảnh đất để làm vườn. Thế nào cũng có những thứ cây quen thuộc: cây khế mùa đông, quả chín vàng lúc lỉu, cây mẫu đơn đỏ, mẫu đơn trắng có hoa quanh năm trông như cái tổ ong, nếu dứt một cái nhụy hoa đưa lên lưỡi thế nào cũng thấy vị hương ngòn ngọt; một vài khóm hoa sói, hoa ngâu, mấy gốc táo… cây mít thì xum xuê, mùa hè cho quả còn những khi khác cho lá lót cản. Góc vườn có dăm ba bụi chuối và một khoảng trống như vườn hoang, đó là chỗ thường trồng toàn giêng hoặc cây hoàng tinh tức là cây củ dong.

Vào trong chùa mùi hương hoa lúc nào cũng ngan ngát. Tượng Phật sao mà nhiều thế, vị nào cũng uy nghiêm, còn đáng sợ hơn cả nét mặt thầy giáo lúc giận dữ. Có pho tượng to hơn người thật, nhưng cũng có pho chỉ bằng cổ tay người bé.

Chỉ có mấy ngày tết và ngày rằm tháng giêng là ngôi chùa rộn rã. Các cụ các bà các mẹ mặc áo dài thắt vạt, sắm hương hoa lên chùa lễ phật. Cũng có cả mấy anh chị thanh niên đi vãng cảnh chùa, đôi người cũng lễ bái xì xụp.

. Ngày Tết, tôi thích theo mẹ lên chùa vì đó là nơi đông vui nhất làng. Thế nào tôi cũng được sư thầy cho lộc. Lộc là phẩm oản, quả chuối, và đôi khi tôi còn lẻn ra vườn trảy trộm chùm khế chín vàng, mọng những nước, mới nhìn đã ứa nước chân răng, đem về cho chị tôi…

Băng Sơn – Giaibai5s.com

Bài số 77: Ngôi chùa
5 (100%) 3 votes