Mặt trời lại rọi lên ngày thứ sáu của tôi trên đảo một cách thật quá là đầy đủ.

Tôi dậy từ canh tư. Còn tối đất, cố đi mãi trên đá đầu dư, ra thấu tận mũi đảo. Và ngồi đó rình mặt trời lên. Điều tôi dự đoán thật là không sai. Sau trận bão, chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính lau hết mây hết bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đây đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm, và đường bệ đặt lên một mâm bạc, đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân giới màu ngọc tròn nước biển ửng hồng y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông. Vài chiếc nhạn mùa thu chao đi chao lại trên mâm bể sáng dần lên cái chất bạc nén. Một con hải âu bay ngang, la là nhịp cánh.

Khi mặt trời đã lên một vài con sào, tức là lúc nó trở về sự bình di hàng ngày.

Nắng chiếu ánh trăng lên trên một đôi hàm răng đều đặn hồng. Nắng rung mạnh, nắng nổi gân trên bảy cái nẹp buồm cánh dơi, nắng nhuộm tươi lại lá buồm nâu cũ. Mỗi lúc đảo dây leo, căng phồng lên từ phía này sang phía kia, lá buồm như là một cái má phính ông bụt đang hú tìm với tất cả trẻ em con nhà chài, lúc ngoẹo đầu sang bên này cột buồm, nước sủi bọt kêu ro ro như tiếng máy nào đang ăn đều ít xăng…

Sau mỗi lần giông bão, bao giờ bầu trời đảo cũng trong sáng. Cây trên núi đảo lại thêm xanh mượt. Nước biển lại lam biếc đậm đà hơn hết cả mọi khi, và cát lại vàng ròn hơn nữa. Và nếu cá có vắng tăm biệt tích trong ngày động bão, thì nay lưới càng thêm nặng mẻ cá già đôi…

Nguyễn Tuân (Trích Cô Tô) – Giaibai5s.com

Bài số 76: Biển sau cơn bão
5 (100%) 3 votes