Phần thứ nhất : Văn miêu tả-I. Tả người-Bài số 25. Tả một em bé đáng yêu: Cháu Phương Anh

Nguồn website giaibai5s.com

Cháu Phương Anh Con trai chị Phương Trà và anh Ngọc Quỳnh đặt tên là Phương Anh. Cháu đã lên 2 tuổi. Sau 8 năm xây dựng gia đình, hai anh chị mới sinh con . | đầu lòng. Ông bà nội mừng lắm.

. Bố mẹ đi làm suốt ngày, suốt tuần, cháu Phương Anh được bà ôm ấp, yêu chiều từ bé. Lên 1 tuổi, cháu được nằm ngủ với bà, chi bà ru, cháu mới ngủ. Lên 2 tuổi cháu đã được theo ông đi chơi, đi dạo mát quanh vườn, quanh ngõ.

| Phương Anh hồng hào, bụ bẫm. Da trắng, chân tay béo tròn, có ngấn. Bàn tay, bàn chân rất xinh. Mặt vuông, trán cao, tai to. Cặp mắt đen láy. Miệng rộng, môi hồng. Có 7,8 cái răng chuột. Dì Lan nói: “Cháu Phương Anh có tai to, hiệ11g lộng, có tướng giàu sang, chứ không phải lân viên bưu điện, cán bộ ngân hàng quèt như bố mẹ cháu”. Mỗi lần đi Lan đưa hai con sang thăm ông bà, Phương Anh vui lắm. Cháu cứ ôm chặt lấy cm Tú và Luận, chơi đùa vui vẻ.

Con mèo tam thể, con chó mực là hai người bạn nhỏ thân thiết của cháu Phương Anh. Cháu ngồi lên võng, bế cậu mèo lên vừa vuốt ve vừa ru. Cháu thích đá bóng với cầu thủ mực. Có lúc ngồi lên lưng, ôm lấy cổ con mực như phi ngựa. Có lúc vật nhau, kéo co với con mực, bị nó lôi tuột khố, giấu vào góc chân giường. Cháu chạy mách bà!

Bà dạy cháu Phương Anh hát bài “Nu na nu nống…”. Ông dạy cháu nhận biết con gà, con chim, cái quạt, cái gối,… Nghe gà trống gáy, cháu nắm lấy tay ông, nói: “Gà ơi!” Nghe vợ chồng chim chìa vôi hót ở góc sân, cháu rối rít gọi: “Bà ơi! Clin! Clin! “. Cháu biết cầm quạt giấy phe phẩy cho bà; cầm gối mang đến cho ông. Thấy ông ngồi uống nước trà, cháu lò dò đến ôm vào lưng ông rồi ngồi vào lòng ông, ngắm nhìn ông thưởng trà.

Chiều nào cũng vậy, độ 6 giờ, Phương Anh ra ngồi ở thềm để ngóng mẹ về. Mắt sáng lên khi nghe tiếng xe máy. Cháu reo lên khi nhìn thấy bóng mẹ. Cháu rối rít gọi: “Ông ơi! Bà ơi! Mẹ về?…”. Cháu ôm chặt lấy mẹ, hôn mẹ, rúc đầu vào cố mẹ khi được mẹ bế lên.

” Bà nói: “Cháu Phương Anh ngon lắm! Cháu là hòn ngọt của ông bà. Chỉ hai tuổi nữa là cháu đi học…”. Và cháu là niềm vui của ông bà và cả nhà.

| Lê Thị Ngọc Diệu Trường Tiểu học Phương Liên Hà Nội.

Phần thứ nhất : Văn miêu tả-I. Tả người-Bài số 25. Tả một em bé đáng yêu: Cháu Phương Anh
Đánh giá bài viết