(Gợi ý: Khi em lớn lên thì ông đã không còn. Bà vẫn thường kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện về ông. Em hãy kể lại một câu chuyện em cho là có ý nghĩa sâu sắc nhất đối với bà.)

BÀI LÀM 1

Hương hoa bưởi ngoài hiên đã nồng nàn theo làn gió bay vào khung cửa sổ nơi tôi ngồi học. Tôi chợt nhớ đến ông. Tôi muốn chạy vào phòng bà như hồi tôi còn bé mà la toáng lên “Bà ơi, bà!” rồi vòi vĩnh bà kể về ông. Giờ đây, bà tôi vẫn ngồi đó, chậm rãi đan những chiếc áo len như một thú vui và.. chờ tôi như đợi chờ một nguồn sáng, nguồn sống, niềm hạnh phúc từ khi ông mất.

Những lúc chỉ có hai bà cháu, ngồi trong phòng bên khung cửa trông ra vườn hay ngoài hiên, bà tôi hồi tưởng về quá khứ, kể cho tôi nghe về ông. Có hôm bà kể về thời mẹ tôi còn chưa sinh ra, cái thời còn trẻ của hai ông bà.

Hồi ấy, bà tôi còn trẻ lắm, bà thường leo lên cây bưởi sau nhà hái bưởi đi bán. Nhiều lúc bưởi chất đầy cả hai tháng bà vẫn gánh được như thường. Chợ Bưởi thường hợp buổi chiều. Bà phải đi từ trưa mới đến kịp phiên chợ. Tấm áo bà ba bay bay trong gió với đôi chân nhịp nhàng của bà mỗi lần gánh bưởi là hình ảnh đẹp mà tôi còn lưu lại trong tâm trí về bà.

Ông thường ra mua bưởi của bà về cúng Tết hay đám giỗ, có khi làm quà cho bạn bè. Ông mua rất rẻ, mỗi lần như thế, bà chỉ mỉm cười và ông cũng cười theo. Cho đến một hôm, như mọi ngày bà lại gánh hàng ra chợ, bỗng quai gánh đứt, tung bưởi lăn theo sườn dốc. Bà đi lượm nhặt mãi vẫn không hết, mồ hôi rịn lấm tấm. Chợt bà thấy một bàn tay nào đó đang thu nhặt nhanh những quả bưởi còn sót bỏ vào thùng. Ngẩng đầu lên, bà thấy ông. Ông xuất hiện với nụ cười thường ngày dí dỏm và vui tươi. “Cây bưởi gó sân tê là của ông cháu trồng khi hai ông bà lấy nhau coi như lễ vật biếu bà”. Bà tôi kể giọng xa xăm. Giờ đây, nhìn cây bưởi ở góc sân, tôi nhớ ông da diết. Ông ơi, cây bưởi ông trồng bây giờ vẫn xanh lá, vẫn trổ hoa, vẫn cho trái ngọt, chim lành đậu lao xao, vẫn mỗi chiều ríu rít chim kêu. Thế mà ông đã ra đi từ khi cháu chưa lọt lòng để bây giờ cháu thiếu vắng mất một người ông.

BÀI LÀM 2

Tôi lớn lên theo năm tháng, theo sự dạy dỗ ân cần của cha mẹ, thầy cô giáo. Tôi còn lớn lên cùng với kho tàng truyện của bà nữa chứ! Cổ tích có, thần thoại có, nhưng từ lúc ông đi, bà lại kể cho tôi bao nhiêu là chuyện về ông, về một người đã gắn bó với bà suốt cuộc đời. Lời kể của bà tôi nghe sao ấm áp quá, hùng hồn quá như đưa tôi về những tháng năm khi ông còn là trai tráng. Cũng như mọi khi, tôi học bài xong thì ra trước sân ngồi nghe bà kể chuyện. Bà đã khóc, tiếng khóc của bà như gieo vào lòng tôi sự cảm động lạ kì, chẳng thể nào tôi quên được…

Thời còn trẻ, ông và bà là một đôi trai tài gái sắc, ông bà sống rất hạnh phúc giữa chốn quê thanh bình. Cảnh nhà rất nghèo túng nên cả ông và bà đều rất vất vả, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Mặc dù nghèo nhưng cuộc sống của ông bà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, hạnh phúc. Đó là một ngôi nhà tranh đơn sơ, ấm cúng với một mẫu đất vườn, bao nhiêu là loài rau, trái ngon lành. Rồi bóng dừa cao lớn trước sân, chiếc võng móc hai cành bạch đàn sau nhà… đã trở nên quen thuộc và gắn bó suốt mấy chục năm với ông bà. Mùa xuân lại về trên quê hương tươi đẹp. Khắp nơi đâu đâu cũng nhộn nhịp, tưng bừng, cây cối thì đâm chồi nảy lộc, đua nhau khoe sắc. Trong mảnh vườn của ông cũng thế, thôi thì hoa lan, cúc, hồng, đồng tiền, cây ổi đào, mận xanh cho đến những ngọn rau xanh mơn mởn cũng đua nhau khoe sắc, cuốn hút bao nàng bướm, ong đến đùa vui. Cùng đón Tết, ông bà cũng chuẩn bị một ít đồ trong nhà và không quên ra thăm mảnh vườn nhỏ đang chờ. Ông thì vui vẻ tưới nước, bà thì chăm lo từng ngọn rau nên kết quả thật là khả quan. Ngày mồng một Tết, ông lại tặng bà một chiếc lá ổi đã ép khô, một màu vàng nâu nhạt. Bà cũng thấy vui và đón nhận lấy. Chẳng | hiểu vì sao ông bà lại chọn lá ổi khô làm kỉ niệm với nhau mà chỉ biết rằng bà luôn giữ nó bên mình…

Hình như nãy giờ bà đã thôi khóc nhưng tôi vẫn thấy giữa khóe mắt của bà vẫn ngập nước. Trời đã về khuya, trên cao đã tràn ngập ánh sao. Tôi nghĩ rằng trong số bao nhiêu vì sao lấp lánh đó sẽ có một ánh của ông. Có lẽ ông về để thăm bà đấy! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao bà lại quý chiếc hộp đựng cả 48 chiếc lá ổi ép khô thế.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 25: Kể một kỉ niệm về ông qua lời bà.
Đánh giá bài viết