Những bài thơ lục bát do học sinh tự sáng tác:

Lớp văn 

Lớp tôi lớp Bảy A Ba
Chuyên Văn thứ thiệt nhưng mà hơi ngang

Nữ nhi có tới chục nàng
Con trai lác đác một vài chàng thôi
Con gái thì thật “đẹp trai”
Ăn to nói lớn, hiên ngang ra vào
Nam thì “xinh gái” vô cùng
Tính tình hiền hậu, nói năng dịu dàng
Học Văn thì rất vững vàng
Phải cái mơ màng thì chẳng ai hơn

A Ba đoàn kết vô cùng
Biết nghe, biết sửa, biết lo học hành
Biết yêu cha mẹ, yêu cô
Yêu trường, yêu lớp, yêu thêm bạn bè
Yêu đường phố nhỏ Hàm Long
Ngày ngày em tới học hành lớn khôn.

A Ba lớp Bảy chúng em
Ngang thì ngang vậy vẫn ngoan, vẫn hiền.

– NGUYỄN HỒNG MINH –

Giao mùa

Dẫu cho đông giá còn vương
Mùa xuân hoa nở yêu thương tràn trề
Dẫu cho gai góc mọi bề
Lá tơ xanh biếc, vẫn non trên cành.

Đông sang gió rét căm căm
Mưa rơi lất phất tiết trời lạnh hơn.
Bướm bay tránh rét rập rờn
Bay theo hương sắc say mê kiếm tìm
Mùa hè nắng ứng má đào

Ve kêu, hoa phượng đỏ vào tuổi thơ
Bắp ngô vàng rực như mơ
Lúa chiêm thơm ngát, ấm no mọi nhà.
Hương thu theo gió bay vào

Mùi thơm quyến rũ đến nao cả lòng
Thiên nhiên như tiếng thâm thì
Tấm lòng, bằng chính sắc màu, hương thơm.

– NGUYỄN VIỆT HƯƠNG –

Trường em

Trường em ở phố Hàm Long
Bạn bè thân thiết như trong một nhà
Thầy Cô như thể mẹ cha
Ngày ngày dạy dỗ cho ta nên người

Có cô Hiệu trưởng tươi cười
Thầy, Cô hiệu phó ân cần, tận tâm
Cô Hồng chủ nhiệm sát sao
Các Cô thấy khác, mở mang bao điều
Cô Tổng phụ trách oai ghê
Trông nghiêm nhưng lại rất thương học trò
Cô Thanh y tế nhẹ nhàng
Khi thì viên thuốc lúc xoa tí dầu
Cô Quỳnh thì ở phòng Tin
Suốt ngày theo dõi điểm thi từng kì
Cô Tiến chăm chỉ sớm chiều
Cầu thang, lớp học, sạch như ở nhà
Bác Thìn bảo vệ chúng em
Bác Đôn, cái kẹo, que kem, bát mì

Ở nhà một mẹ mà thôi
Đến trường em có bao nhiêu mẹ hiền.

– VŨ MINH QUÂN –

Xuân về

Mùa xuân mang sắc có hoa
Cho cây nảy lộc chan hoà chào xuân.

Hoa đào hồng tựa bồ quân
Như đang e thẹn trước xuân sang mùa.
Mai vàng như ánh ban mai
Hoe vàng trước ngọn gió xuân trong lành.
Trong vườn quất chín đỏ cành
Nhị tươi hoa trắng long lanh rạng ngời.

Ra đường em ngắm em chơi
Nhìn hoa em thấy đất trời đầy xuân.

– TRẦN VŨ LAN THẢO –

Em Mốc

Như làn gió thổi tới nhà
Em tôi là một món quà trời ban,
Tên em là Vũ Quốc An
Về sau tên Mộc, thay An trong nhà
Người chiều em nhất là bà
Thứ hai là mẹ, kế là tôi đây
Em tôi nhiều lúc bây hây
Cứ đòi mẹ bế rồi đòi đi chơi.
Từ khi em khóc chào đời
Trong tôi bỗng thấy cuộc đời vui hơn.

– VŨ HỒNG MAI –

Tâm sự của em

Xưa ở miền quê hẻo lánh
Có cánh cò bay trên cánh đồng xa
Có luỹ tre làng xanh mát
Có tuổi thơ em, êm đẹp xiết bao.

Nay về phố phường Hà Nội
Có nhà cao tầng, phòng rộng đông vui
Có đèn thắp sáng thay trăng
Có bao gương mặt vừa xa vừa gần.

Ngôi trường quý yêu của em
Ở ven phố nhỏ, thân thương vô cùng
Có thầy, có bạn bên em
Có bao kiến thức luyện xây tối ngày.

Em yêu biết mấy thủ đô

Yêu cha, yêu mẹ, yêu Cô, yêu thầy
Yêu trường lớp, yêu bạn yêu bầy
Yêu cuộc sống này, yêu cả giấc mơ.

Càng yêu cũng biết chăm lo
Học hành, phấn đấu đựng xây nước nhà.

–  DƯƠNG HÀ CHÂU –

Ôi thời trang

Thời trang – cái sự phiền hà
Các cô các cậu nhà ta đua đòi
Các tiệm cứ bán khơi khơi
Áo dây, quần rách, đang thời mô-đen
Tóc đỏ thay chỗ tóc đen
Ra đường ai nấy đều khen “Tuyệt vời”
Anh này cũng biết chịu chơi
Áo rách một mảng lưng phơi ngoài đường
Chị này trông giống người Mường
Khuyên tai to uych, lại gây giơ xương
Hàng dây lủng lẳng bên lườn
Tựa như xơ mướp bên vườn nhà tôi
Ra đường một lúc mà coi
Thời trang, sức mạnh nó lôi con người.

– NGUYỄN THỊ HƯƠNG THẢO –

Điểm Mười
Hôm nay em được điểm Mười
Mẹ cho em đến Nhà Cười vui chơi.
Lại còn cho đến bể bơi,
Em mong được mẹ cho chơi suốt ngày.

Học sao cho có nhiều Mười,
Đổi ra thành triệu niềm vui rộn ràng.

– VŨ QUANG HUY 

Làm thơ lục bát
Đánh giá bài viết