BÀI THAM KHẢO

Tôi bần thần lôi quần áo cũ ra ngắm nghía. Những chiếc áo giờ đã ngăn cũn cỡn. Bịch! Một cái gì đó rơi xuống chiếu. Ô! Con búp bê vải. Kỉ niệm chợt ùa về trong tôi. Đó là con búp bê hồi còn sống, bà đã mua cho tôi. Chưa lúc nào tôi thấy nhớ bà nội đến thế. Tôi ngồi ngắm nghía búp bê mà lòng nhớ tới bà, nhớ tới những kỉ niệm hồi xưa. Năm nào..

Hồi đó, tôi mới 6 tuổi, cái tuổi cần sự ôm ấp chiều chuộng của mẹ thì tôi không có. Lí do là mẹ tôi làm ở công ty liên doanh với nước ngoài nên đi cả tháng, tôi ở nhà với bố.

Những bàn tay và sự chăm sóc của bố làm sao bằng sự chăm sóc của mẹ. Bố yêu tôi, chăm sóc tôi bằng cách của ông. Đó là sự nghiêm khắc. Biện pháp đó hình như không thể áp dụng với tôi, một con bé ưa nịnh, bướng bỉnh, hay nũng nịu và thích được chiều chuộng; vì vậy, trong nhà luôn có tiếng quát của bố và tiếng khóc ti tỉ của tôi. Bố bèn đón bà nội ở quê lên để “quản lí” tôi. Bố nói thế cho nên tôi hơi ghét bà nội. Trong thâm tâm tôi, người “quản lí” tôi là người “quá quắt”.

Nhưng không, bà nội đến với tôi không phải bằng nét mặt cau có như tôi tưởng, mà như một bà tiên hiền hậu. Bà nhìn tôi bằng con mắt nâu đen, hóm hỉnh. Tôi ngỡ ngàng, sau đó thì sung sướng. Qua cuộc nói chuyện của bà, với bố, tôi rất yêu quí bà.

Trong phòng khách, tiếng bà nhỏ nhẹ:

– Con bé cần sự dịu dàng chứ không cần roi vọt.

Bố tôi nói:

– Vâng, con cũng mong thế. Con nhờ mẹ dạy bảo cháu.

Tôi ngồi trong buồng, nghe tiếng bố gọi:

– Lan ơi, ra đây bố bảo.

Tôi chạy ra chờ “lệnh”. Bố dịu dàng:

– Từ nay con sẽ ở nhà với bà, không được quấy bà. Bố đi làm việc, con ở nhà phải ngoan. Về bố còn thưởng

Vâng. – Tôi đáp thật to rồi chạy ra vườn.

Bố đi vắng, tôi ở nhà với bà. Mới có mấy tuần mà bà đã để lại cho tôi bao nhiêu kỉ niệm.

Hằng ngày, cứ mỗi buổi sáng, khi tôi còn đang ngủ say bà đã dậy. Bà quờ quạng tìm bật lửa rồi nhóm bếp nấu cơm. Chao ôi! Đã lâu lắm tôi mới được ăn cơm nếp đậu với cái thơm của gạo và cái bùi của đậu. Bà ngồi nhìn tôi ăn, đôi mắt ánh lên rạng rỡ và cái miệng cười tươi như hoa.

Trưa, tôi không đi chơi như trước nữa. Tôi ở nhà với bà, bị cuốn hút vào những câu chuyện bà kể. Sau khi kể, bà đâu có lời khuyên đối với tôi. Giọng bà dịu dàng khiến tôi ghi nhớ mãi.

Bà chăm sóc tôi rất chu đáo, bà tắm rửa kì cọ cho tôi. Tối tối, tôi nằm co tròn trong lòng bà, nũng nịu:

– Bà ơi! Bà kể chuyện về bố cháu đi!

Bà gật đầu và kể. Miệng bà nhai trầu đỏ tươi. Mỗi khi đến đoạn vui, bà lại tả rõ làm tôi cười như nắc nẻ, tè cả ra quần lụa của bà. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ trong tiếng ru à ơi của bà. Trong mơ, tôi thấy mình cùng bà đi trong vườn thượng uyển, mặt tôi ngời hạnh phúc…

Tôi thức dậy, trời đã nắng chói chang. Bà đi đâu rồi? Tôi ngơ ngác nhìn quanh. Không thấy. Chắc là bà đi chợ. Tôi chạy một mạch ra xóm, chơi cùng các anh, các chị lớp 5.

– Lan ơi, Lan…

Tiếng bà gọi làm tôi mất hứng, tôi chạy về. Bà, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lưng còng xuống vì nặng. Bà nhìn tôi và nói:

– Sao cháu lại đi chơi nắng? Khéo sốt đấy – Rồi bà đưa cho tôi bịch kẹo cau. Tôi đón lấy, bỏ vào mồm nhai côm cốp.

Trưa, hai bà cháu vẫn ăn cơm bình thường. Đến chiều, tôi tự nhiên đau đầu. Suốt đêm ấy, tôi sốt liên miên. Mỗi khi thức dậy, tôi thấy bà ngồi bên, mắt nhìn tôi lo lắng. Tôi thấy hối hận vô cùng.

Rồi cơn sốt cũng buông tha tôi nhưng sự mệt nhọc lại đến với bà. Mắt bà trũng sâu vì thức nhiều. Nhìn mái tóc bạc, tôi lại thấy thương bà vô hạn. Tôi nhìn bà lắp bắp:

– Bà ơi, bà cho cháu… xin lỗi!

Bà nhìn tôi mỉm cười. Một cụ cười hiền dịu. Nụ cười bà nghiêng một vầng trăng khuya khoắt bao dung như ai đó đã viết mà bây giờ tôi mới cảm nhận được. Bà vuốt tóc tôi, dịu dàng nói:

– Lần sau cháu đừng như thế nữa nhé!

Tôi gục đầu vào lòng bà, khóc như chưa bao giờ được khóc. .

Từ hôm đó, mỗi khi đi chợ bà đều đem tôi đi theo.

Lần đầu ra chợ, tôi thấy cái gì cũng mới lạ. Trong tôi có bao nhiêu mơ ước. Điều làm tôi thích nhất là chú bé búp bê trong tủ kính. Mỗi khi về, tôi đều ngoái lại nhìn. Bà dịu dàng kéo tay tôi:

– Thôi! Về đi cháu!

Tôi lững thững theo bà về. Trong lòng nung nấu ước mơ. 

Suốt mấy ngày tôi thấy bà không ăn trầu. Tôi có hỏi, bà chỉ mỉm cười.

– Bà bỏ trầu rồi cháu ạ.

Hôm sau, bà đem về cho tôi một con búp bê vải xinh xắn. Tôi vui sướng reo lên;

– Ôi! Đẹp quá! Cháu cảm ơn bà!

Trong thâm tâm tôi, tôi biết bà đã nhịn ăn trầu, để dành tiền mua búp bê cho mình.

Tôi càng yêu quý và cảm phục bà. Rồi bố về, nghe bà khen tôi, bố rất mừng, thưởng cho tôi một con búp bê biết khóc, biết cười, nhưng tôi vẫn yêu thích con búp bê vải của bà.

Bà sống với gia đình tôi được ba năm thì mất. Đám tang bà, tôi khóc như mưa. Tôi gào to: “Bà ơi! Bà! Sao bà bỏ cháu mà đi,… bà ơi… hu hu…”.

Mẹ tôi bế tôi, an ủi nhưng tôi vẫn cứ gào to. Tôi cảm thấy thiếu bà là thiếu tất cả.

Dần dần, sự thương nhớ bà cũng nguôi đi. Tôi, giờ đã học lớp bảy. Những kỉ niệm xưa đã trôi vào dĩ vãng…

Tôi chợt giật mình như vừa tỉnh cơn mơ bởi tiếng mẹ gọi.

Trên tay tôi vẫn là con búp bê vải ngày nào. Tôi ôm chặt con búp bê như ôm chặt hình dáng người bà yêu quí! Bà ơi…!

Giaibai5s.com

Đề 8: Kể lại những kỉ niệm sâu sắc về bà em.
Đánh giá bài viết