∗ Hướng dẫn làm bài tập

Chọn một trong các đề văn sau:

1. Hãy kể một kỷ niệm khó

2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện mà em đã được học.

3. Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.

Đề 1: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.

                          Bài tham khảo

   Hồi học lớp Hai, tôi và Thảo là đôi bạn rất thân. Một hôm Thảo rủ tôi ra công viên chơi. Tôi đồng ý. Ra tới nơi, hai đứa tôi tha hồ mà ngắm hoa, hít thở không khí trong lành. Công viên có rất nhiều loài hoa. Tôi thích nhất là cây hoa thọ tây. Nó nhiều cánh, nhụy tụm ở giữa, dưới nắng xuân càng tăng thêm vẻ lộng lẫy. Còn Thảo lại thích hoa hồng, cánh hoa mềm mại như nhung xếp lớp vào nhau, hoa hồng đang khoe sắc với các loài hoa khác trong vườn. Tôi nói:

– Thảo ơi, xem kìa, bông hoa thọ tây mới đẹp làm sao!

Thảo bĩu môi:

– Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.

Tôi và Thảo tranh cãi nhau, ai cũng cho là ý của mình đúng hơn cả. Bỗng bác bảo vệ đi ngang qua nghe được chuyện bên cười bảo:

– Này hai cháu, có gì mà phải tranh cãi nhau. Hoa nào trồng ở đây cũng đẹp, cũng xinh, không có hoa nào xấu, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn.

   Tôi và Thảo hiểu ra bên ngoắc tay nhau thân thiện. Chúng tôi cam ơn bác bảo vệ rồi tung tăng chạy trong vườn xuân ngắm hoa.

   Bây giờ chúng tôi đã lớn nhưng câu chuyện đó mãi mãi là một kỉ niệm đẹp thời thơ ấu của hai đứa chúng tôi, một tình bạn đẹp. 

Đề 2: Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện đã học.

                                 Bài tham khảo

   Trong những truyện đã đọc, tôi thích nhất nhân vật Nguyễn Hiền trong câu chuyện Ông Trạng thả diều. Tôi kể các bạn nghe nhé!

   Ngày xưa, có một gia đình nghèo sinh ra một chú bé tên là Nguyễn Hiền. Từ bé, chú đã biết tự dán lấy diều để chơi. Chú thích chơi điều đến nỗi người làng bảo chú là sinh ra với cánh diều. 

   Năm lên sáu tuổi, chú được bố mẹ cho theo học một ông thầy ở trong làng. Chú có một trí nhớ khác thường. Nghe giảng bài đến đâu chú nhớ và thuộc ngay đến đấy. Một hôm, thầy kinh ngạc thấy chú học thuộc mỗi ngày những hai mươi trang sách mà chú vẫn có thì giờ thả diều.

   Được ít lâu, gia đình quá túng thiếu, chú đành phải thôi học, ở nhà giúp đỡ bố mẹ.

   Từ đó, ngày nào chú cũng dậy sớm, làm hết công việc trong nhà rồi. tranh thủ đi cắt cỏ, cho trâu ăn no, để kịp giờ đến lớp học ở trường làng nghe nhờ. Bất cứ trời mưa nắng thế nào, thầy giáo cũng thấy một chú bé chăn trâu đứng ngoài cửa lớp chăm chú nghe giảng.

   Ban ngày thì thế, tối đến dọn dẹp xong việc nhà, chú tìm đến nhà bạn, đợi bạn học thuộc bài rồi mượn sách để học. Những đêm không trăng, người ta thấy chú cầm đèn soi từng dòng chữ. Đèn của chú, chú tự làm lấy bằng chiếc vỏ trứng gà và mấy con đom đóm.

   Ngoài cuốn vở học bằng mảnh lá chuối phơi khô, chú còn rất nhiều vở tập viết khác, lúc là lưng trâu, lúc là nền tro, nền cát san bằng. Bút của chú cũng chỉ là ngón tay, chiếc que hay mảnh gạch vỡ. 

   Mỗi lần có kì thi ở trường, chú cũng làm bài và nhờ bạn nộp xin thầy chấm. Bài của chú viết trên lá chuối khô, xem xong thấy sửng sốt thấy chữ chú đã đẹp, văn chú lại hay, vượt xa tất cả những học trò của thầy.

   Bận làm, bận học như thế, nhưng trên bầu trời quê hương chú, luôn có cánh diều của chú thả. Chú tìm nhựa cây, nhựa sung phết cánh diều rất khéo, luộc tre nối dây rất chắc, cho nên điều của chú vừa to, vừa bay cao. Đặc biệt chú khoét sáo rất khéo nên tiếng sáo diều của chú vừa trong trẻo vừa véo von trầm bổng.

   Tiếng tăm chú bé học giỏi được đồn đại ngày một xa. Tuy thế, mọi người vẫn rất ngạc nhiên khi được tin trong một khoa thi, chú đỗ Trạng Nguyên. 

   Năm đó ông trạng Nguyễn Hiền – chú bé nổi tiếng ham học mà mê thả diều mới mười ba tuổi.”

   Câu chuyện tôi để các bạn nghe là một truyện kể về một danh nhân nước ta: Ông Nguyễn Hiền, người học giỏi, biết cách vui chơi, mới mười ba tuổi đã đỗ Trạng Nguyên (đời Trần Thái Tông).

Đề 3: Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.

                               Bài tham khảo

   Câu chuyện cổ tích mà tôi kể cho các bạn nghe có tên là Cây khế. Tôi sẽ kể theo lời của người em trong câu chuyện này, các bạn nghe nhé!

   Có lẽ suốt cuộc đời này, điều khiến tôi day dứt nhất là cái chết của anh trai tôi. Nếu tôi không nói chuyện vì sao tôi trở nên giàu có cho anh tôi biết và nếu tôi không nhận lời đổi mảnh vườn có cây khế cho anh tôi thì bây giờ anh tôi vẫn còn sống. Chả là hồi ấy bố mẹ tôi mất sớm. Lúc chia gia tài, anh tôi lấy hết nhà cửa, ruộng vườn, chỉ để lại cho tôi một mảnh vườn nhỏ có một cây khế. Hai vợ chồng tôi phải làm lụng vất vả, cày thuê cuốc mướn sống lần hồi qua ngày.

   Năm nào cây khế cũng sai trĩu quả, hai vợ chồng tôi hái khế đem ra chợ bán, đủ tiền đong gạo. Một buổi sáng, khi tôi ra vườn thì thấy một con chim lạ đang mổ khế trên cành. Tôi buông lời than thở: “Chim ơi! Nhà ta nghèo lắm, cả gia tài chỉ có mỗi cây khế này, chim đừng ăn khế của ta!”. Chim bỗng kêu lên thành tiếng:

                          “Ăn một quả

                          Trả cục vàng

                          May túi ba gang

                          Mang đi mà đựng”.

   Tôi vội kể lại chuyện đó cho vợ tôi nghe. Tin lời chim, vợ chồng tôi liền kiếm vải cũ chắp nối thành cái túi ba gang. Sáng hôm sau, chim lạ đến đưa tôi đi lấy vàng. Trên sườn núi, những thỏi vàng óng ánh, trông lóa cả mắt. Tôi nhặt vàng bỏ đầy túi ba gang rồi cưỡi lên lưng chim trở về vườn cũ. Từ đó vợ chồng tôi trở nên giàu có.

   Vợ chồng anh tôi vốn tính tham lam, nghe tin bèn sang nói với tôi:

– Anh đổi cho em cả gia tài để lấy túp lều và cây khế của nhà em. Chiều lòng anh, vợ chồng tôi nhận lời và dọn về nhà anh ở.

   Từ ngày đổi được cây khế, anh tôi nóng ruột đợi chờ. Rồi một buổi sáng, chim lạ lại đến ăn khế. Hai vợ chồng anh tôi mừng quýnh. Anh tôi cũng giả vờ than thở và chim cũng kêu lên thành tiếng như lần trước. Hai vợ chồng anh tôi liền lấy vải may một túi mười hai gang. Sáng hôm sau, chim bay tới đưa anh tôi đi lấy vàng. Khi chim lạ hạ cánh xuống núi, anh tôi nhặt vàng nhét đầy cái túi to tướng rồi ì ạch leo lên mình chim. 

   Vàng nhiều, nặng quá, chim bay chậm, đến giữa biển, đôi cánh chim mỏi rã rời. Trời đã tối. Bất chợt gặp cơn gió mạnh, chim không gượng được, bay lảo đảo, lật mình một cái. Người anh trai của tôi và cái túi vàng nặng trịch rơi tòm xuống biển.

   Tôi vừa trách mình, vừa giận anh tôi. Nếu anh không tham lam có lẽ cuộc sống của anh mãi mãi vẫn tốt đẹp. Nhớ anh tôi trào nước mắt.

Nguồn website giaibai5s.com

Giải bài tập Tiếng Việt 5 Tập 2-Tuần 22. Vì cuộc sống thanh bình-Tập làm văn. Kể chuyện (Kiểm tra viết)
Đánh giá bài viết