HƯỚNG DẪN LÀM BÀI 

– Nhan đề có ý nghĩa trào phúng: tang gia mà lại hạnh phúc. Đó là mâu thuẫn trào phúng.

– Chân dung trào phúng: cụ cố Hồng lo việc ma chay cho bố của mình mà lại “nhắm nghiền mắt lại để mơ màng đến lúc mặc đồ xô gai”.

– Hành vi trào phúng: Dưới cái khăn trắng to tướng, cái áo thụng trắng loà xoà, Ông Phan cứ oặt người đi, khóc mãi không thôi lứt!… lứt!… Flứt!…” – và dúi vào tay Xuân một cái giấy bạc năm đồng gấp tư.

– Nghệ thuật phóng đại, tạo nên những mâu thuẫn giữa hiện tượng với bản chất, giữa hình thức và nội dung để gây cười: Hôm nay, Tuyết mặc bộ y phục ngây thơ – cái áo dài voan mỏng, trong có coóc-sê, trông như hở cả nách và nửa vú – nhưng mà viền đen và đội một cái mũ nhân xinh xinh. Thấy rằng thiên hạ đồn tình hư hỏng nhiều quá, Tuyết bèn mặc bộ đồ Ngây thơ để cho thiên hạ phải biết rằng mình chưa đánh mất cả chữ trinh; Người ta tưng bừng vui vẻ đi đưa giấy cáo phó, gọi phường kèn, thuê xe đám ma; Những việc trắc trở như thế đã làm cho ông già hơn tám mươi tuổi phải chết một cách bình tĩnh.

– Xây dựng được những tình huống cụ thể, độc đáo: Câu nói lẩm bẩm của cụ cố Hồng: Biết rồi, khổ lắm nói mãi! tiếng khóc của ông Phán,…

ĐỀ 134: Những đặc sắc nghệ thuật trong đoạn trích Hạnh phúc của một tang gia của Vũ Trọng Phụng.
Đánh giá bài viết