BÀI LÀM

Em yêu quý!

Chắc hẳn em ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này. Chị sẽ không làm thế, nếu như không có chuyện xảy ra chiều nay, chị sẽ không phải viết những dòng này nếu em không nói những câu vô tình như thế. Em bé bán vé số ấy có tội tình gì đâu, chỉ là cố nài em mua một vài tấm vé thôi mà. Vậy mà em nỡ quay ra nói một câu thật tàn nhẫn: “Tao không mua, xéo di”. Em có nhìn thấy ánh mắt sững lại của em bé đó không? Và em có nhìn thấy cả sự kinh ngạc đến ngỡ ngàng của chị không? Vài nghìn đồng một tấm vé số với em to tát đến thế sao? Chị buồn và thất vọng vô cùng, sao em của chị lại trở nên vô cảm trước nỗi bất hạnh, với sự khó khăn của người khác? Em có biết “tình thương là hạnh phúc của con người” hay không? 

Em vẫn nhớ bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà ngày trước chị em mình hay nghe chứ? “Sống trong đời cần có một tấm lòng”. Mục đích của cuộc sống này là gì nếu không phải là làm cho cuộc đời của nhau bớt nhọc nhằn hơn? Thái độ của em hôm nay làm chị đau lòng quá. Tình yêu thương của em đâu rồi?

Em ạ! Chúng ta có vui vẻ được không nếu chẳng có ai chăm lo, săn sóc và yêu thương? Chị em mình có còn hạnh phúc không, khi mình cứ buồn rầu trong sự cô độc lạnh lẽo? Em có ba mẹ, có chị, có bạn bè ở bên, em được nhận sự bao bọc yêu thương của mọi người mà em quên mất rằng đôi khi mình cũng cần biết trao tặng yêu thương cho người khác. Lẽ ra chiều nay chị đã mắng em, nhưng chị không làm thế, bởi chị biết em không phải là một người tàn nhẫn. Có thể là vì em đang bực mình vì điểm kém ở lớp. Nhưng đó không phải là lí do biện hộ cho sự vô cảm của mình trước nỗi đau của người khác nhé em! Chắc em sẽ nghĩ chị khắt khe, chắc là em nghĩ chỉ cần cho cô bé ấy vài đồng là xong. Không đâu, tình yêu thương không phải là sự thương hại em ạ? Chẳng có ai cần sự thương hại, sự “bố thí” tình yêu của người khác. Tình thương là sự trao tặng những cảm xúc chân thật của chính đáy tim mình. Một lời hỏi han, một ánh mắt trìu mến, đó cũng là tình yêu thương. Đó là tình cảm gắn bó tha thiết, là sự quan tâm hết lòng mà không đòi hỏi được đền đáp. Đó là sự tự nguyện từ trái tim, là khát khao nồng nhiệt được quan tâm tới mọi người. Còn lòng thương hại chỉ là một cảm xúc đời thường khi em nhìn thấy bất hạnh của người khác mà thôi. Sự thương hại không bắt nguồn từ sự yêu mến mà nó nảy sinh từ cái nhìn của một người có thể đứng cao hơn. Khi em tỏ ra thương hại một ai đó, thực ra là em tự hạ thấp chính người ấy. Đời này chẳng ai cần sự thương hại đâu anh, chẳng ai cầu xin người khác rủ lòng thương xót mình. Mà nếu có ai cần điều đó ở em, hãy nhớ đó không phải là người đang trọng. Yêu và được yêu thương thật lòng mới là hạnh phúc thực sự của con người,

Em có nhớ khi em mới 7 tuổi, cả nhà mình ngồi xem cuộc thi hoa hậu không? Khi ấy, chị nhớ em đã hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hoa hậu là gì hả mẹ?”. Mẹ đã nói: “Hoa hậu là người phụ nữ đẹp nhất và tốt nhất”. Vậy là em nói với mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không đi thi?”. Em nhớ không, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của mẹ lúc ấy? Mẹ đâu cần là hoa hậu của một cuộc thi sắc đẹp nào nữa. Bởi mẹ đã là nữ hoàng trong trái tim con trai yêu của mẹ rồi. Em thấy không, sức mạnh của một lời nói từ trái tim yêu thương lớn lao nhường ấy. Em có biết chỉ có tình yêu thương mới mang lại được hạnh phúc cho con người? Tại sao có những người giàu có, vật chất đủ đầy mà vẫn thấy đau khổ khi nhìn những bữa cơm chưa lúc nào đủ cả nhà? Yêu thương có bao giờ là vô nghĩa?

Giá thư chiều nay em không nói những câu tàn nhẫn ấy. Giá như em bớt vài nghìn qua truyện tranh hằng ngày để mua giúp một vài tấm vé. Giá như em không nhìn cô bé ấy bằng ánh mắt bực dọc và khinh thường như thế. Giá như…

Chắc em sẽ bảo chỉ cần quan tâm đến người thân của mình là đủ. Điều đó chị không phủ nhận. Có khi chỉ một lúc nào đó, em tan học về sớm, giúp mẹ nấu cơm. Có khi chỉ đơn giản là em mua tặng ba một bộ dao cạo râu mới, khi chiếc dao cạo của ba đã cũ. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy làm ba mẹ vui nhiều lắm. Nhưng em ơi, tình yêu thương có biên giới không em, yêu thương thế nào là đủ? Em đã đến nhà Nam lớp em để hỏi thăm mẹ bạn ấy ốm chưa? Em có khi nào rảnh rỗi, cùng mẹ đến chùa, thăm các em mồ côi ở trung tâm. Hi vọng? Ai trong cuộc đời này chẳng cần được yêu thương, được quan tâm hả em? Mở lòng ra với mọi người, trao tặng tình yêu cho người khác thì chính lòng mình mới tìm được niềm vui em ạ! Nếu như em nhìn thấy ánh mắt háo hức của các em ở trung tâm li vọng khi được mặc chiếc áo cũ của em thì chắc hẳn em cũng vui lắm. Tình thương là hạnh phúc của con người, hạnh phúc cả người cho đi và người nhận được sự yêu thương. Khi học THCS, em vẫn thích bạn Sơn trong truyện Gió lạnh đầu mùa, có bao giờ em nghe mình cũng nên san sẻ tình thương với mọi người như thế? Em có biết bộ phận nào trên cơ thể con người có ý nghĩa nhất không? Đó là đôi vai là nơi ta tìm được sự bình yên và mang đến sự vững vàng cho người khác. Chị mong mỗi khi em gặp khó khăn sẽ có nhiều đối với mạnh mẽ che chở cho em. Mà muốn thế, hãy học cách che chở cho mọi người em ạ!

Goóc-ki từng nói rằng: “Nơi lạnh nhất trên thế gian này không phải Bắc Cực mà là nơi không có tình thương”. Nếu một lần em nhìn thấy sự cô quạnh của các cụ già ở trung tâm bảo trợ xã hội bị con cái bỏ rơi, nếu có lần con nhìn thấy chú bé đánh giày đứng khóc vì bị khách xua đuổi, em mới cảm thấy hết sự lạnh lẽo ấy. Có ai quyết định được số phận của mình đâu em. Có những người hạnh phúc may mắn như chị em mình thì cũng có những cuộc sống nhọc nhằn như cô bé bán vé số, như cậu bé đánh giày. Đừng để trái tim mình trở thành một Bắc Cực thứ hai em nhé?

Em biết không, bố của chị Hằng – bạn chị – vừa qua đời sau một cơn bệnh nặng. Giá như em nhìn thấy sự đau đớn đến tê dại trong ánh mắt của chị ấy, giá như em nghe thấy những tiếng thở dài, những tiếng khóc kìm nén mỗi khi chị ấy nhìn về phía cổng kí túc xá, nơi ngày xưa bố chị ấy vẫn đứng chờ, thì em mới cảm thấy hết được hạnh phúc khi có người thân ở bên như chị em mình: Chị không thể làm gì được cho Hằng nhưng những lúc ấy, chỉ biết yêu thương là trao ánh mắt, là xiết chặt bàn tay, là một câu nói: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà?”. Câu nói ấy có lẽ sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng nó giúp mọi người cảm thấy an tâm vì biết mình được ủng hộ và yêu thương. Mỗi lần nghĩ đến câu chuyện ấy, chị lại tự nhủ mình phải học cách yêu thương nhiều hơn. Nếu em yêu thương ai đó, hãy nói ngay cho họ biết bởi có thể ngày mai sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Đừng ngại ngần khi nói yêu thương em nhé!

Chị tin em của chị không phải là con người lạnh lùng, vô cảm, nhưng đôi khi đừng vì những va vấp của bản thân mà quên đi sự chia sẻ yêu thương với người khác. Đừng trao yêu thương như một thứ nghĩa vụ, một trách nhiệm phải làm. Như thế sẽ không hạnh phúc đâu em, hãy để nó xuất phát từ tấm lòng nhân ái, từ trái tim biết cảm thông chia sẻ của chính mình. Chỉ có thế tình thương mới là hạnh phúc thực sự của con người. Con đường đi đến hạnh phúc là con đường được xây dựng từ tâm hồn, từ tình yêu thương em nhé! Chị mong em luôn có những niềm hạnh phúc ngọt ngào như thế.

Chị của em!

ĐỀ 12: Tình thương là hạnh phúc của con người. (Yêu cầu viết bài văn)
Đánh giá bài viết