Phần thứ nhất : Văn miêu tả-I. Tả người-Bài số 14. Tả hình ảnh người bà yêu quý của em (bà ngoại Vĩ Dạ)

Nguồn website giaibai5s.com

BÀI LÀM

Bà ngoại Vĩ Dạ Nhà bà ngoại ở Vĩ Dạ, ngoại ô luế, bên bờ sông Hương. Ông bà có bốn người con: bác Chính, bác Thành, mẹ cm và dì Ngọc. Năm nay, bà đã 75 tuổi; Ông ngoại mất khi bà mới ngoài 40.

Năm nào, bố mẹ cũng đưa hai con vào thăm bà. Đối với em, đó là những ngày hè vui nhất, thích nhất.

Bà là bác sĩ về hưu. Ông là kĩ sư cầu đường. Ngôi nhà bà tuy nhỏ bé nhưng rất êm đềm, ấm áp. Đẹp nhất là giàn thiên lí xanh biếc bốn mùa. Mái tóc bà bạc trắng, óng ánh, búi gọn sau gáy. Dáng người nhỏ nhắn, thanh tú như vóc dáng mẹ và dì Ngọc. Mặt bà sáng, bà đọc sách, đọc báo không dùng kính bao giờ. Hàm răng trắng, đều chưa rụng một chiếc nào. Gương mặt hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng của bà nghe ấm dịu vô cùng.

– Nga ơi! Cháu làm giúp bà việc này! Nga ơi! Cháu gọi điện cho má cháu chưa? Nga ơi! Cháu đã đói chưa? vv…

Mỗi lần nghe bà goi, cm lại thấy yêu bà nhiều lắm. Bà đã truyền cho cháu bao yêu thương, tưởng như thời còn thơ bé được nằm trong lòng bà, nghe bà ru, nghe bà hát.

Tay bà khéo léo, dịu dàng. Ngón tay nhỏ nhắn, thon dài. Mười ngón | tay, ngón nào như cũng biết nghe, biết nói. Bà không thái rau, thái củ mà bà

tỉa. Đĩa xào đủ màu sắc gia vị, đủ các loại hình con giống, các loài hoa. Món ăn vừa thơm ngon vừa đẹp mắt. Bát nước lèo của bà nấu có mười hai vị vừa đậm vừa ngọt, ăn một lần ai cũng không thể quên. Năm nào vào Huế chơi, bà cũng nấu chè sen cho các cháu thưởng thức. Món mứt gừng của bà là “kiệt tác” nghệ thuật. Tay gừng làm sạch vỏ, dùng kim xăm, ngâm nước gạo nếp, rồi bà mới ướp đường, mới sấy. Tay mứt gừng trong, trắng mượt mà bày lên đĩa, chỉ ngắm đã thấy thơm ngon hấp dẫn. Các món ăn như hoa thiên lí xào lòng gà, cá bống kho tộ, dưa món luế… mẹ học mãi mà làm vẫn không thơm ngon như bà nấu, bà chế biến. Dì Ngọc khéo tay hơn mẹ, nhưng nữ công gia chánh cũng không thể bằng bà.

Vào ngày mùng một và ngày rằm hằng tháng, bà đều đi chùa. Hôm thì | bà đi chùa Diệu Đế, hôm thì bà đến chùa Thiên Mụ. Huế có 99 chùa, chùa

nào bà cũng đến vãn cảnh. Mỗi khi đi chùa, bà mặc áo dài lụa nâu, vai khoác túi vải, dáng đi khoan thai, trông thật đẹp.

Em đã được theo bà đi chợ Đông Ba, Thích lắm. Thứ gì bà mua, bà cũng cho cháu xách. Một lần, cm xin theo bà đi chơi chùa Thiên Mụ, nhưng bà không cho đi theo. Bà nhẹ nhàng nói: “Nơi đến của trẻ em là trường học. Các cháu lớn lên, sau này hãy đi vãn cảnh chùa…”

Xa bà, cm nhớ lắm. Các cháu nhớ bà lắm. Bác Chính nói với mẹ cm và dì Ngọc: “Năm bà 80 tuổi, gia đình ta sẽ tổ chức lễ thượng thọ bà”. Thế là còn 5 năm nữa, em mong bà khoẻ và mong đến ngày vui đó.

Trương Thị Thanh Nga Đại Từ – Thái Nguyên

Phần thứ nhất : Văn miêu tả-I. Tả người-Bài số 14. Tả hình ảnh người bà yêu quý của em (bà ngoại Vĩ Dạ)
Đánh giá bài viết