Phần thứ hai: Văn kể chuyện-Bài số 5. Kể lại một câu chuyện với bao kỉ niệm đối với cô giáo

Nguồn website giaibai5s.com

BÀI LÀM Cô giáo Nguyễn Thị Ngọc Tú là người mẹ hiền thứ hai của em. Chồng cô là liệt sĩ; một mình cô nuôi dạy hai người con, chị Hảo và anh Vinh, nay đã trưởng thành: một người là kĩ sư đóng tàu, một người là bác sĩ.

Với em, cô coi như con gái út ít. Em mồ côi bố, mẹ đã đi bước nữa, lâu lâu mẹ mới về thăm. Đầu năm học, mẹ cho một ít tiền, cuối năm mẹ mua cho bộ quần áo mới. Em ở với bà ngoại, công nhận quốc phòng về hưu. Trước kia, hai bà cháu sống trong một ngôi nhà cũ kĩ, nền đất, một góc nhà bị dột. Từ năm 2000, hai bà cháu được ở trong ngôi nhà tình nghĩa ba gian, tường xây, lợp ngói đỏ, nền nhà xi măng bóng mượt. Nhiều người cho biết là cô Tú, đại biểu Hội đồng nhân dân xã đã tích cực vận động cho hai bà cháu em được tặng ngôi nhà tình nghĩa này.

Em nhỏ bé nhất, hay bị các bạn bắt nạt. Khi học lớp Một, lớp lai, em chỉ biết khóc. Cô nói với cả lớp, nói rất nghiêm: “Em lại là cháu của cô. Từ này trở đi, bạn nào còn bắt nạt 1lải là vô phạt nặng. Ent Iluân, enz Cờn, em Hoạch… đã nhớ chưa ?”.

Biết em nhà nghèo và cô đơn, những ngày mưa gió, cô đưa em về nhà nuôi và dạy cm học thêm. Gặp bà cm, cô nói: “Cụ đừng ngại. Chúng tôi coi cháu như con…”. Nhờ cô bồi dưỡng mà năm lớp Ba, lớp Bốn, em đều đạt học sinh giỏi, thi “Vở sạch chữ đẹp” được giải Nhất toàn trường, được giải Nhì môn Tiếng Việt toàn huyện.

Cái áo len màu xanh dài tay, cái mũ vải của em đội hiện nay là của cô mua cho. Lần em lên sởi, cô và chị lại bác sĩ đã đưa em lên bệnh viện chữa chay, chăm sóc. Toàn bộ viện phí, cô đều cho hết. Lân cô bị ốm, em đến thăm, em ôm lấy cô, khóc và nói: “Con sợ nhẹ Tú chết mất thôi. Mẹ chết con

với ai?…”. Nước mắt cô chảy ra. Em mang đến hai quả cam làm quà, cô nhận và nói: “Hải ngoan lắn! Mẹ thương con”. Những chiều chủ nhật đến thăm cô, được cô sai ra vườn hái lá chanh, lá bưởi, lá hương như đem vào nấu lên làm nước gội đầu, kỉ niệm êm đềm ấy, em nhớ mãi. | Hè năm 2004, cô giáo Tú về hưu. Lên lớp năm, em học với thầy Đại, thây Đại cũng quý em lắm. Thế nhưng, có nhiều lúc ngồi học trong lớp, em cứ nghĩ vẩn vơ. Chiều thứ 5, thứ 7 tuần nào, em cũng đến thăm cô. Lúc ra về, có hôm cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc em và nói: “Tóc con gái của mẹ lạo này Anh đen hơn, không còn đỏ quạch như năm ngoái nữa…”. Mẹ cười nói, ra c mắt chảy ra..

Đó là một vài kỉ niệm về “người nhẹ thứ hai” mà cm không bao giờ quen. Còn nhiều kỉ niệm sâu sắc lắm.

Hoàng Thị Hải Nam Đàn – Nghệ An

Phần thứ hai: Văn kể chuyện-Bài số 5. Kể lại một câu chuyện với bao kỉ niệm đối với cô giáo
Đánh giá bài viết