Phần thứ hai: Văn kể chuyện-Bài số 1. Câu chuyện khó quên về tình bạn

Nguồn website giaibai5s.com

Kể lại một câu chuyện khó quên về tình bạn.

.’

*

L

……

…..

……….

….

.

.

…..-

-:-+

-+

| BÀI LÀM – Sau khi bố tôi mất, mẹ đưa tôi về ở với bà ngoại. Năm đó, tôi lên học lớp Ba. Bà ngoại là công nhân nhà máy dệt, về hưu đã gần 20 năm. Mẹ tôi là công nhân của Công ti Công viên thị xã; mẹ thường đi làm từ sáng sớm đến tối mịt mới về.

Ở gần nhà bà ngoại cũng có trường tiểu học, nhưng vì tôi là học sinh ngoại tuyến nên phải đi học xa, cách nhà bà đến hơn hai cây số. Nhiều hôm trời mưa gió, tôi còn nhỏ nên việc đi học thật vất vả. Mẹ vẫn an ủi động viên: “I1oàn cảnh gia đình có nhiều khó khăn, con cố gắng, nhẹ con ta cố gắng!”. Nghe mẹ nói, nước mắt mc chảy ra, tôi thương mẹ, thương bà lắm. Ilọc kì I lớp Ba, tôi đã phấn đấu trở thành học sinh giỏi.

Sáng chủ nhật hôm ấy, tôi đang ngồi học bài thì cô bạn hàng xóm sang chơi. Đã nhiều lần gặp nhau, nhưng tôi rụt rè không dám làm quen bắt chuyện. Người bạn mới cao hơn tôi nửa cái đầu, gương mặt bầu bĩnh, nước da trắng mịn màng. Đôi bàn tay búp măng, bạn giở từng trang vở của tôi, nheo mắt cười, nói: Chiữ cậu viết đẹp quá! ..

Tuổi thơ vốn hồn nhiên. Bạn tự giới thiệu họ tên mình là Lê Thị Hương | Lan, rồi thì thầm hỏi: “Đằng với tên gì?”. Nghe tôi nói, bạn nhắc lại tên tôi: Nguyễn Thị Quỳnh”. Chúng tôi cùng rúc rích cười…

Sau đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi chơi, lúc. nói chuyện vui, lúc trao đổi về các bài tập Tiếng Việt, bài Toán khó. Mấy lần Ilương Lan mời tôi sang nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa và khất lần. IIoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên mẹ dặn: “Không được thấy người sang bắt quàng lùnt lọ”. Bố mẹ Lan đều dạy học: bố dạy Toán Trường Trung học Cơ sở Chu Văn An, mẹ là liệu phó Trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, tôi ở trường về thì đã thấy bố mẹ Lan đang ngồi nói chuyện trong nhà với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào. – Cháu chào hai bác ạ!

– Chào cháu. Cháu đi dự lễ 1-6 ở trường về à?

– Vâng ạ!

| Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, rồi nói với bà: “Con bé ngoan và học giỏi. Thương nó vất vả quá!…”. Khi bác cho tôi một số quà, có một bộ quần áo rất đẹp và sách vở, một cái ba-lô màu xanh đựng sách vở đi học, thứ mà tôi hằng ao ước lâu nay. Tôi cảm ơn hai bác, tay run run nhận quà. Mẹ Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói: “Thỉnh thoảng cháu sang nhà bác chơi. Cháu và cái Lan cùng tuổi, cùng lớp đó…”.

Chắc là Hương Lan đã nói với bố mẹ mình về hoàn cảnh của tôi nên đã nhờ mẹ xin cho tôi về học tại Trường Tiểu học Kim Đồng, cách nhà bà độ nửa cây số. Mọi thủ tục giấy tờ chuyển trường, bố mẹ Lan đều làm cho cả.

Lớp Bốn, tôi và Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và thi học sinh. giỏi môn Toán toàn quân. Lan được giải Nhì, tôi được giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân. Bố mẹ Lan thương tôi và coi tôi như con cháu trong nhà.

Tôi không còn phải đi học xa nữa. Những hôm mưa to gió lớn, tôi lại bâng khuâng nhớ đến kỉ niệm buổi đầu gặp Hương Lan.

Nguyễn Thị Quỳnh | Thị xã Hưng Yên

Phần thứ hai: Văn kể chuyện-Bài số 1. Câu chuyện khó quên về tình bạn
Đánh giá bài viết