“Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương. Cô yêu em vô hạn, dạy dỗ em ngày tháng…”. Lời bài hát thân thương lại văng vẳng bên tai tôi với biết bao tình yêu mến, biết bao dấu ấn không thể phai mờ về hình ảnh một người thầy mà tôi yêu kính – cô giáo Mây, người đã dạy dỗ tôi từ những ngày đầu cắp sách đến trường. 

Rời vòng tay yêu thương của mẹ, tôi đã khóc òa lên trong buổi đầu đi học ấy. Bỗng một bàn tay dịu dàng đặt lên vai tôi, êm ái như chính sự

dịu dàng của mẹ và một giọng nói trầm ấm vang lên: “Thôi nào, hãy vào với cô và các bạn!”. Tôi quay lại và kịp nhận ra một gương mặt hiền từ đang nhìn tôi, mỉm cười âu yếm. Hình ảnh đầu tiên của tôi về cô ấm áp và thân thương như vậy đó. Dẫu đã ở tuổi 40 nhưng trông cô vẫn còn rất trẻ. Cô giáo tôi có dáng người thon thả, mái tóc đen dài óng ả, bồng bềnh càng làm cho cô có một sức cuốn hút lạ kì. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao có tên là Mây. Tôi yêu mến cô, yêu mái tóc đen tuyền và yêu vô cùng cái tên gọi cho ta cảm giác nhẹ nhàng, phiêu lãng ấy. Người ta vẫn bảo, những người có gương mặt trái xoan thì đẹp. Nhưng cô giáo của tôi không có gương mặt ấy mà tôi vẫn thấy đẹp như thường. Gương mặt bầu bầu tạo một vẻ đẹp phúc hậu, hiền từ mà bất cứ ai gặp lần đầu cũng cảm thấy dễ gần, dễ mến. Chiếc mũi nhỏ, không cao nhưng thanh tú, đủ để tạo một nét riêng. Đặc biệt, tôi thích nhất là đôi mắt của cô. Đôi mắt to tròn, đen lánh, luôn rực sáng những yêu thương, chăm chút vô bờ. Hai hàng mi dài nhưng lại không cong tạo cho ánh nhìn càng thêm trìu mến, hiền từ. Người ta bảo “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” quả không sai. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt biết nói ấy của cô giáo Mây, chúng tôi đã hiểu cô mong gì, nghĩ gì. Đôi mắt hướng chúng tôi tới những tia sáng mới của kiến thức làm người, đôi mắt dõi theo động viên từng bước tiến của những chồi non, đôi mắt nghiêm khắc mà bao dung trước những lỗi lầm của lũ học trò tinh nghịch. Đôi mắt ấm áp sưởi ấm lòng tôi trong buổi đầu đến lớp và cả những năm tiểu học đáng yêu.

Ngày ngày đến lớp, tôi lại được gặp cô trong những sắc áo dài trang nhã, thướt tha. Tôi thích nhất được ngắm nhìn cô trong tà áo dài màu tím Huế. Quê hương cô ở mảnh đất thơ mộng ấy và có lẽ, sắc màu đó đã làm cho cô giáo của tôi đằm thắm, duyên dáng hơn.

Được nghe cô giảng bài mới thích thú làm sao! Chất giọng Huế ngọt . ngào, trầm ấm nghe mà cứ thấm từng tiếng, từng lời. Những bài tập đọc đầu tiên dẫu chưa hiểu hết từng câu, từng chữ nhưng qua giọng đọc của cô, tụi nhỏ chúng tôi cứ ngẩn người ra. Thú vị nhất vẫn là những giờ kể chuyện. Cô đã kể cho chúng tôi nghe biết bao câu chuyện cổ tích thần diệu. Những lúc ấy, chúng tôi như lạc vào thế giới cổ tích với bao kì thú chẳng có trên cõi thế gian này. Chúng tôi lại được gặp công chúa, hoàng tử, ông Bụt, bà Tiên. Cô đã ân cần hướng chúng tôi đến với cái đẹp, cái tốt, cái thiện từ những câu chuyện dân gian ấy. Có lúc, cô lại kể chuyện tiếu lâm, truyện Trạng Quỳnh. Sau mỗi câu chuyện, cả thầy và trò cùng cười vang. Những lúc ấy, tôi lại thấy cô giáo của tôi trẻ thêm nhiều. Còn nhớ, môn học tệ nhất của tôi ngày ấy là môn Tập viết. Cái tính cẩu thả, ham chơi đã làm tôi thực sự khó chịu khi phải ngồi hàng giờ nắn nót từng con chữ rắc rối với những nét đậm, nét nhạt. Cô đã tìm mọi cách để giúp tôi tiến bộ. Không một lời la mắng, quát nạt, cô ân cần dìu tôi trên từng nét bút. Ngoài giờ học ở lớp, cô còn chịu khó đến nhà kèm riêng cho tôi học viết. Được biết, gia đình cô cũng không mấy thảnh thơi, chồng cô công tác xa nhà, cô phải vừa đi dạy, vừa một mình chăm hai con nhỏ. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi khi vì tôi mà cô lại vất vả thêm. Bây giờ, mỗi lần được ai khen nét chữ tôi đẹp, tôi lại nhớ và biết ơn cô vô ngần. Tình yêu nghề và sự tận tâm với học sinh thân yêu chính là một trong những yếu tố để cô giáo Mây của tôi liên tục nhiều năm liền là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố. Đặc biệt, năm học vừa qua, cô giáo Mây đã được nhận danh hiệu Nhà giáo ưu tú. Tôi thấy mình thật sự hạnh phúc. Có lẽ, các bạn đã hiểu vì sao?

Năm nay, tôi đã lên lớp Năm, năm học cuối cùng của cấp tiểu học, năm học cuối cùng tôi vẫn còn được gặp cô đều đặn mỗi buổi đến trường. Tự nhiên, tôi lại thấy sợ thời gian trôi nhanh. Au đó cũng là cảm xúc rất đỗi bình thường khi người ta sắp phải xa cái mà mình hằng yêu mến. Nhưng, tôi trộm nghĩ rằng, dẫu có đi đâu chăng nữa thì những gì gắn bó nhất vẫn chẳng thể rời xa. Tình cảm mà tôi dành cho cô giáo Mây của tôi cũng như vậy.

Giaibai5s.com

Phần 4 Đề 3: Tả một cô giáo mà em yêu mến.
Đánh giá bài viết