Ông tôi đã về hưu được gần hai năm nay. Kể từ ngày nghỉ hưu, người bạn gắn bó với ông nhất là mảnh vườn nhỏ trước nhà. Tôi rất thích ngắm ông lúc ông làm vườn.

Sáng nào cũng vậy, từ tờ mờ sáng, khi chú gà trống của nhà nhảy phắt lên đống rạ cất tiếng gáy chào ngày mới thì nội tôi cũng dậy. Bao giờ cũng thế, việc đầu tiên của ông là ra mảnh vườn thương yêu như để xem đêm qua, cây cỏ trong vườn có ngủ ngon giấc hay không. Ông chăm chút cho từng sinh thể dù nhỏ bé nhất của khu vườn. Ngày nào ông cũng gánh nước tưới cho cây. Ông bắt sâu, tỉa cành cho từng khóm cây. Ông rào vườn cẩn thận để đề phòng những chú gà nghịch ngợm lúc nào cũng hăng máu muốn nhảy vào vườn. Niềm vui của ông gửi trọn cả vào khu vườn nhỏ.

Sáng nay, người bạn già cùng đi bộ đội với ông mang tặng ông cây bưởi Đoan Hùng mang về từ tận Phú Thọ. Ông rất trân trọng và quý món quà này. Chờ đến chiều, khi trời râm mát, ông mới mang cây bưởi nhỏ ra vườn. Ông không trồng ngay mà còn đi tìm khoảng vườn nào thích hợp nhất với nó. Rồi ông lặng người đi như để nói với cả một quần thể về sự hiện diện của một thành viên mới. Ông dùng cuốc đào một hốc đất khá rộng. Ông đã gần bảy mươi tuổi nhưng do tập thể dục thường xuyên nên còn rất khỏe. Từng nhát cuốc bổ xuống đầy dũng mãnh. Rồi ông cẩn thận đặt cây bưởi nhỏ xuống như trao cho nó một sự sống thiêng liêng. Ông tôi không quên cho vào gốc cây một ít phân xanh để cây lấy chất dinh dưỡng ban đầu. Rồi ông lại dùng cuốc xới cho đất thật nhỏ, thật tươi rồi vun đất vào đầy gốc cây bưởi. Ông đi lấy nước đầy chiếc bình ô doa rồi tưới ướt đẫm gốc cây. Xong xuôi, khi cây đã đứng vững, ông lấy cọc rào xung quanh gốc cây để giữ cho cây đứng vững và bảo vệ cây khi còn non. Ông làm việc một cách say mê. Mồ hôi đã vương đầy trên trán, thấm đẫy chiếc áo nâu giản dị. Nhưng dường như ông vẫn không hề biết mệt mỏi. Cái dáng người nhỏ nhưng săn chắc với mái tóc bạc của một ông cụ gần bảy mươi tuổi như nổi bật trong khu vườn đầy cây trái. Bộ râu dài trắng như cước của ông khiến nhiều lúc ngắm ông làm việc tôi cứ ngỡ như đang gặp một tiên ông bỏ cuộc sống tiên giới xuống trần gian vui thú điền viên. Nước da hồng hào của ông làm cho tôi thấy ông dường như không có tuổi già. Mặt trời cũng đã lặn từ lâu. Cây bưởi nhỏ ông vừa trồng như đã tràn đầy sức sống. Bàn tay cần mẫn của ông như truyền nhựa sống cho cả khu vườn.

Nội tôi thật giản dị trong cuộc sống tuổi già. Những mầm non ông ươm trong khu vườn cứ ngày một lớn lên và xanh thêm. Những lúc ngắm nhìn ông làm việc, tôi có thể cảm nhận được một tình yêu và sự say mê với những gì ông đã làm.

Giaibai5s.com

Phần 4 Đề 2: Em hãy tả một người đang làm việc.
Đánh giá bài viết