Mở bài

Giới thiệu chung về người thân của em.

Thân bài

Tả hình dáng, trang phục. Tả những sự việc, hành động và lời nói của người thân. Tả tính tình, nội tâm, cá tính… Những kỉ niệm đáng nhớ của em về người thân đó.

Kết bài

Nêu cảm xúc của em đối với người thân đó.

BÀI LÀM

Bài 1: NỘI TÔI

Từ lúc thơ bé cho đến bây giờ, tôi đã được ở bên ông nội. Nội luôn yêu thương, chở che cho tôi và dạy tôi những điều hay lẽ phải, cách cư xử làm người. Ông nội cũng là người mà tôi kính yêu nhất.

Nội tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Nội được mọi người trong nhà và bà con khu phố kính trọng không phải chỉ với nội có nhiều công lao đóng góp cho quê hương mà còn bởi nội là người sống rất đức độ, giàu lòng yêu thương. Với tôi, nội giống như một ông tiên trong truyện cổ tích, sẵn sàng sẻ chia và giúp đỡ mọi người.

Nội có một khuôn mặt phúc hậu, vầng trán cao thanh thản. Mặc dù thời gian đã để lại trên gương mặt nội nhiều nếp nhăn và những vết đồi mồi nhưng mỗi khi nói cười, trong nội lại như trẻ lại, hồng hào, tươi tắn hẳn lên. Cặp mắt hiền từ ẩn sau cặp kính trắng vẫn toát lên vẻ tinh anh và ánh mắt trìu mến. Thời gian và những thăng trầm trong cuộc sống đã khiến nội luôn có một cái nhìn điềm tĩnh và bao dung với mọi người như thế. Giọng nói của nội ấm áp và truyền cảm.

Nội nói những ngày còn công tác trong quân đội, nội là một cây văn nghệ tham gia rất tích cực vào các phong trào, nội không chỉ hát mà còn biết đánh đàn ghi ta nữa. Tôi thích nhất là được nghe nội kể chuyện, chuyện kháng chiến, chuyện ngày xưa, ngày nay. Giọng kế của nội trầm ấm, sinh động, như thể nói là một kho từ điển sống không bao giờ vơi cạn. Đó cũng là giọng nói quen thuộc với tôi từ những ngày thơ ấu. Tôi được lớn lên trong sự bảo ban ân cần của nội. Nội chẳng to tiếng, nặng lời với con cháu bao giờ. Nội chỉ khuyên răn chúng tôi bằng những lời tâm sự chân thành mỗi khi chúng tôi làm sai điều gì đó. Những lời nói nói nhẹ nhàng thủ thỉ mà thật sâu sắc, thấm thía.

Thời gian và những năm tháng vất vả đã nhuốm mái tóc của nội tôi một màu bạc trắng. Nội để tóc dài nhưng được búi gọn đằng sau gáy, trông nội giống hệt những võ sư nổi tiếng mà tôi đã được xem trên tivi. Tôi thích nhất là được ngồi gọn vào trong lòng nội, đan những ngón tay vào chòm râu bạc trắng như cước của nội. Thỉnh thoảng, tôi còn nghịch ngợm tết chòm râu của nội lại thành hai bím và thích thú cười khanh khách khi nội giả vờ phết vào mông tôi và mắng yêu: “Thằng cu tí của ông hư quá”.

Nội tôi cũng rất giản dị trong nếp sống hằng ngày. Hình ảnh quen thuộc nhất với tôi về nội là bộ quần áo lụa màu nâu rộng. Bữa cơm, nội thường chỉ ăn những món ăn dân dã, thanh đạm. Dù nội tôi đã đi không biết bao nhiêu nơi, từng ăn không biết bao nhiêu món ngon vật lạ nhưng nội thích nhất là được ăn cơm tấm với cá tép kho, hay bát canh cua đồng với mấy quả cà giòn tan do chính tay bà nội tôi nấu. Tuy đã có tuổi mà nội tôi vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Nội hay dậy sớm để tập thể dục, đều đặn mỗi sáng dù là mùa đông hay mùa hè. Nội cũng thường dành thời gian rỗi để chăm sóc vườn cây ăn quả do một tay nội trồng và vun xới. Ngày còn bé, cứ mỗi lần nói ra thăm vườn, tôi lại lùn cũn bám theo nội. Nội giảng giải cho tôi về đời sống của các loài cây. Bàn tay gầy gầy, xương xương của nội chăm chút nâng niu từng gốc cây một để mỗi mùa quả chín thơm lựng vườn, nội lại dành cho con cháu những thức quà thơm ngon nhất. Ba mẹ tôi hay phải đi công tác xa nên tối tối tôi được ở với nội, nằm cạnh nội nghe nội kể những câu chuyện cổ tích về những bà tiên có phép màu, những chàng hoàng tử dũng cảm và những nàng công chúa xinh đẹp. Khi tôi đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào, nội lại cẩn thận mắc màn và dém chăn cho tôi.”

Nội tôi tuyệt vời như thế đấy các bạn ạ! Tôi thật hạnh phúc và tự hào khi có nội. Mỗi khi nội có việc phải đi vắng, căn nhà với tôi trống trải và vắng lặng biết bao. Nhưng khi nói về như đem theo cả niềm vui trở lại. Tôi mong nội sẽ sống mãi để mai này lớn khôn hơn, tôi có cơ hội đền đáp lại tình yêu thương và những điều tốt đẹp mà nội đã dành cho tôi.

Bài 2: BÀ TÔI

Hình ảnh bà luôn gắn với những câu chuyện cổ tích thuở ấu thơ. Bà là người đã đưa tôi vào những giấc mơ đẹp đẽ, lạ kỳ.

Bà đã già rồi song vẫn còn hoạt bát và rất mực yêu thương tôi. Mái tóc bà không bạc trắng như tóc bà tiên mà còn điểm cả những sợi đen. Không hiểu sao tôi vẫn yêu, vẫn nhớ mái tóc ấy, một mái tóc đượm mùi bồ kết, đượm mùi hương thơm mát, giản dị của quê nhà… Tôi vẫn nhớ như in những lần nhìn bà gội đầu và được bà gội đầu cho. Bàn tay bà vuốt nhẹ mái tóc tôi sao mà ấm áp, thân thương thế! | Tôi muốn mãi được bé bỏng trong vòng tay thương mến của bà. Thời gian trôi đi nhanh quá, nó khiến cho bàn tay bà trở nên nhăn nheo, yếu dần đi, đôi mắt bà cũng mờ dần. Tôi cũng ít được bà gội đầu cho nữa…

Tôi cũng không sao quên được giọng nói ấm áp mà bà thường nhắc nhở chúng tôi:

– Nhà ta tuy không nghèo nhưng các con phải biết tiết kiệm. Các con nên nhớ công các bác nông dân làm ra hạt thóc, hạt gạo, nghe chưa! | Rồi bà cầm chiếc quạt phe phẩy cho chúng tôi và khẽ hát:

Ai ơi bưng bát cơm đầy .

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Thế là không biết từ bao giờ, những bài ca dao đó đã đi vào tâm hồn tôi như một suối nguồn cảm xúc, với biết bao đạo lí làm người.

Năm tôi học lớp 2, có một lần bị một bạn trai bắt nạt, tôi vừa chạy về vừa khóc thút thít với bà. Bà vội lấy tay lau nước mắt cho tôi, ôm tôi vào lòng dỗ dành:

– Thôi nín đi rồi bà cho kẹo.

Tôi đón lấy chiếc kẹo của bà. Vị ngọt của kẹo dần thấm vào đầu lưỡi. Tôi cũng nhận ra vị ngọt của tình yêu thương đang thấm dần vào trái tim nhỏ bé của tôi…

Tuy giờ không còn ở bên bà nhiều như trước nữa, nhưng hình ảnh bà sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi. Trong từng hành động, từng suy nghĩ, tôi luôn ghi nhớ những gì mà bà thường dặn dò dạy bảo.

Mỗi khi năm học sắp kết thúc, tôi lại háo hức mong được về với bà, được sống lại với bao kí ức tuổi thơ tươi đẹp. Nghĩ đến hình bóng bà cứ mỗi năm một yếu dần di, sống mũi tôi dường như lại cay cay. Và rồi bất giác, tôi thầm cất lên tiếng gọi:

– Bà ơi!!!!!!!!!!!

Bài 3: EM GÁI TÔI

Trong gia đình tôi, mỗi người đều có một sở thích riêng. Bố tôi thích đọc báo, mẹ say mê nấu ăn, tôi thì không xa rời đống truyện tranh, và đặc biệt nhất là Linh – em gái tôi – với sở thích rất đáng yêu: vẽ tranh về những người thân trong gia đình. Tôi đã có lần xem Linh vẽ tranh, và cũng chính nhờ đó mà tôi đã phát hiện ra nhiều điều thú vị về cô em của mình.

Linh là một cô bé rất dễ thương khiến cả nhà ai cũng yêu mến em. Nhưng nó cũng nghịch ngợm lắm. Nó luôn nghĩ đủ thứ trò tai quái để trêu trọc tôi.

Một lần, Linh mượn tôi quyển album ảnh. Tôi đoán nó lại nghịch ngợm gì đây nên bí mật nấp sau cánh cửa theo dõi. Thật ngạc nhiên, Linh đang vẽ tôi. Khéo léo đặt tấm ảnh chân dung của tôi lên bàn, Linh bắt đầu thể hiện. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng hồng của nó cẩn thận cầm cây chì sáp đen khoanh một vòng tròn rõ to. Đôi mắt đen long lanh chăm chú nhìn bức ảnh rồi khoanh hai vòng tròn nhỏ hơn màu tím. Thì ra, đó là khuôn mặt của tôi – mà đúng hơn là cục đá méo mó đến thảm hại và chiếc kính bị lệch gọng gần nửa mặt. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho khuôn mặt của mình quá. Còn Linh không biết sự có mặt của tôi, vẫn cái vẻ vui tươi, nó tiếp tục vẽ. Mái tóc tết đuôi sam của nó lúc lắc, cái miệng hồng tươi vừa vẽ vừa cười. Bàn tay nó vẫn tiếp tục tạo cho tôi một mái tóc đen buộc vểnh lên như cái đuôi gà và được điểm trang bằng một chiếc nơ xanh xinh xinh. Chợt ánh mắt Linh bỗng trở nên tinh nghịch lạ thường, gương mặt vui tươi hắn lên, đôi má hồng hào, chân cứ dập vào thành bàn và còn hát nữa. Không biết nó nghĩ ra trò gì đây.

Tay cầm một viên sáp đỏ. Linh viên thành hình một chiếc môi giống như một quả chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tô một nửa, còn dùng màu xanh tô nửa còn lại. Vậy là môi của tôi có những hai màu – thật nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt của nó lại càng thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu hồng chấm vào giữa má tôi.

Tôi không thể hiểu nổi Linh đang vẽ cái gì. Sờ lên má, trời ơi, thì ra đó là cái mụn mới mọc của tôi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được. Cô nàng vẫn tiếp tục vẽ. Vẻ mặt vẫn tươi vui.

Nhưng càng về sau, Linh càng thấm mệt. Cố vẽ cho tôi một chiếc áo màu hồng thật độc đáo – mà tôi yêu thích. Mồ hôi nó bắt đầu lấm mặt nó đỏ lên. Dường như để tô một chiếc áo với rất nhiều bông hoa như vậy là rất khó khăn với nó, nhưng nó vẫn rất say sưa vẽ. Bàn tay nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối cùng Linh cũng hoàn thành bức tranh. Nó vui vẻ chạy ra khoe với tôi

Sau lần tận mắt xem Linh vẽ, tôi thấy Linh thật đáng yêu. Biết đâu trong tương lai em gái tôi sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng.

Bài 4: MẸ

Bài 1

Mẹ đi công tác xa nhà đã gần một tuần nay. Thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ, em mới hiểu nhà cần có mẹ như thế nào. Vui quá, chiều nay mẹ sẽ về. Bố xin phép nghỉ sớm, để ra ga đón mẹ. Anh Hai đi học chưa về. Ở nhà, chỉ có mình em. Sửa lại bình hoa tươi một cách ưng ý nhất, em liếc nhìn đồng hồ. Đã năm giờ chiều, mẹ sắp về rồi đấy. Em thấy lòng nao nao.

Tiếng xe của bố đã về đến ngõ, không lẫn vào đâu được. Em chạy vội ra. Hình ảnh thân thuộc, yêu thương của mẹ đã hiện ra trước cửa. Em chạy ào tới, bám chặt vai mẹ, reo to:

– Ôi! Mẹ về! Mẹ về! Mẹ nhìn em, cười rạng rỡ, ánh mắt đầy trìu mến. Lúc bấy giờ, em mới nhận ra hai tay mẹ nặng trĩu hai giỏ xách to, em vội giúp mẹ đưa chúng vào nhà.

– Sao mẹ đi lâu quá vậy? Con nhớ mẹ quá chừng luôn. Từ rày trở đi, không cho mẹ đi đâu nữa cả.

Mẹ lại cười âu yếm với em. Khóe mắt ấm áp, làn môi mịn màng quen thuộc, thân thương vậy mà hôm nay em cứ muốn nhìn hoài không chán. Khuôn mặt ửng hồng thường ngày hôm nay như sạm lại, mồ hôi lấm tấm thấm ướt những sợi tóc mai. Có lẽ mẹ đã ngấm mệt vì đường xa. Gở chiếc mũ vải đặt xuống bàn, mẹ đỡ lấy ly nước mát từ tay em với câu nói dịu dàng: “Cám ơn con gái”, Mái tóc thơm hương bồ kết

hôm nay gắt mùi nắng. Đôi gò má dường như cao hơn. Có lẽ mẹ gầy đi thì phải. Em bỗng thấy thương mẹ quá! Uống vội li nước, mẹ đứng dậy đi quanh nhà. Có lẽ, mẹ cũng nhớ mọi

thứ như chúng nhớ mẹ vậy. Thấy cái gì hơi bị đảo lộn, me lắc đầu rồi nhanh chóng thu don trở lại. Có bàn tay me, mọi vật như sin hẳn lên. Lúc ấy, em mới hiểu hết điều bố nói: “Bàn tay mẹ chứa đựng bao điều kì diệu và một tình yêu thương lớn lao đối với mọi người”.

Mẹ vừa soạn đồ đạc, vừa luôn miệng hỏi thăm em chuyện gia đình. Mẹ hỏi em có khỏe không, vẫn học tốt chứ? Anh Hai thế nào? Bố có nhớ mua bộ chì màu cho em không?… Mẹ chu toàn, tỉ mỉ như vậy đó.

Nếu có ai hỏi: “Em yêu ai nhất trên cuộc đời này?” thì em sẽ trả lời ngay: “Em yêu mẹ nhất”. Hình ảnh mẹ bao giờ cũng đẹp trọn vẹn trong em. Mẹ là tất cả đối với em.

Bài 2

Em ném vội cuốn Đô-rê-mon xuống chiếu, rồi tất tả chạy ra sân khi nghe bé Na reo to “A, mẹ về! Mẹ về, anh Hai ơi!”. Đã một tháng mười sáu ngày rồi còn gì! Mẹ em vắng nhà để theo học lớp cắt may tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Trước mắt em là người mẹ thân yêu mà lâu nay em trông đợi. Mẹ buông chiếc giỏ xách, rồi vội vàng cúi xuống ôm chầm lấy bé Na. Mẹ hôn khắp khuôn mặt bầu bĩnh đang phụng phịu của nó. Em đứng ngay người nhìn mẹ. Mẹ em có gầy đi, gương mặt rám hồng. Mấy sợi tóc lòa xòa rủ xuống vầng trán lấm tấm mồ hôi.

– Làm gì mà nhìn mẹ kĩ thế? Lại đây với mẹ nào!

Nghe giọng nói ngọt ngào, quen thuộc của mẹ, em quên mất mình là con trai, cũng muốn sà vào lòng mẹ như bé Na. Mẹ đặt tay lên vai em. Em có cảm tưởng bàn tay mẹ như nắng ấm. Em nhìn vào mắt mẹ. Vẫn đôi mắt to, đen láy và hiền từ. Chỉ khác lúc này, đôi mắt ấy ngân ngấn nước mắt. Suýt nữa thì em cũng khóc nếu như mẹ không lên tiếng hỏi:

– Hai con của mẹ có học giỏi không nào?

Chúng em tranh nhau “khoe” với mẹ những việc làm tốt trong những ngày mẹ vắng nhà. “Con không khóc nhè, con được sáu phiếu bé ngoan cơ!” – bé Na ngọng ngịu. Mẹ cười. Chao ôi! Cũng nụ cười ấy. Nụ cười tươi tắn nơi khóe miệng xinh xinh. Có tiếng của bố ở bậc thềm. Mẹ và chúng em cùng bước vào nhà. Ánh mắt thoáng lo âu, mẹ đưa mắt nhìn khắp phòng. Chừng như yên tâm vì mọi thứ vẫn không thay đổi, mẹ ngồi xuống cạnh bố. Căn phòng rộn vang tiếng chuyện trò vui vẻ. Mẹ kể, những ngày trong ấy, công việc rất vất vả lại thêm lo lắng vì xa nhà. Bố cười, nheo nheo mắt nhìn em, rồi nói:

– Tôi nuôi con cũng khéo phải không bà? Bé Na, thằng Hòa đứa nào cũng “mập ú” cả lên.

Tiếng cười giòn tan lại vang lên. Mẹ chia quà cho em và bé Na. Có phần của bố nữa – một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt do chính tay mẹ may. Em thấy thương mẹ quá. Mẹ vẫn nhớ mua đúng món quà đã hứa với em – chiếc xe chạy pin. Nhưng mẹ ơi, lúc này con chẳng thích món quà này nữa đâu! Mẹ biết con thích gì không? Được gần bên mẹ thôi. Mẹ là món quà kì diệu nhất mà bà tiên ban cho chúng con. Bất chợt, em nhớ câu thơ có lần cô giáo giảng:

Mẹ về như nắng mới Sáng ấm cở gian nhà.

Bài 3

Mẹ là người gần gũi, thân yêu và cũng là người mà em quý trọng nhất.

Là một kiến trúc sư, mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng mẹ được coi là người có năng lực trong một công ti xây dựng nổi tiếng của thủ đô. Khuôn mặt của mẹ khắc khổ, người thấp đậm, vững chắc. Mẹ nói những cô gái ở vùng chiêm trũng như mẹ đều phải gánh và đội nắng từ rất sớm. Cuộc sống của họ là sự vật lộn với đất đai và nước úng của quê hương. Có lẽ vì vậy mà mẹ sớm rèn được sự rắn rỏi và tự chủ cao. Bù lại đó, mẹ em có cái miệng nhỏ và tươi tắn, đôi mắt đen chan chứa tình cảm. Ở mẹ toát ra sự gần gũi và tin yêu. Nơi em ở ai cũng quý mẹ vì mẹ rất sẵn lòng giúp đỡ và chia sẻ với mọi người từ sự thiếu thốn về vật chất hay nỗi buồn khổ về tinh thần.

Có một điểm rất trái ngược với dáng vẻ bên ngoài là giọng nói nhỏ nhẹ, hiền từ của mẹ em. Chưa bao giờ em thấy mẹ nói to hay quát mắng. Bố thường vừa cười vừa nói: “Nghe giọng bà ai mà biết được đây là cô gái nông thôn đã từng cầm cày thay anh trai đi bộ đội”. Nhờ giọng nói đó mà mẹ nói ai cũng nghe theo. Em càng hiểu sự chinh phục của con người đâu phải ở sức mạnh.

Mẹ nấu ăn rất ngon, đến nỗi bố em làm công tác đối ngoại phải tiếp khách liên miên mà gần như chẳng bỏ cơm bữa nào. Bố rất chừng mực trong những buổi giao tiếp, ngay bia rượu cũng chỉ nhấp môi vì bố không quen ăn cơm người khác nấu. Mỗi lần đi nước ngoài về là bố cứ xuýt xoa, tấm tắc khen những bữa ăn dân dã nhưng ngon lành của mẹ. 

Cũng lạ thật, vẫn chỉ vậy thôi mà sao cả nhà em lúc nào cũng say sưa, vui vẻ trong bữa ăn. Hay là nhờ không khí gia đình ấm cúng nhỉ?

Mẹ dạy em cầm bút vẽ, cách căn tỉ lệ giữa khuôn mặt và cơ thể người, dạy cả cách vẽ mặt người nhìn nghiêng nữa. Mẹ đặc biệt quan tâm tới việc học hành của em. Cách giảng bài của mẹ rất dễ hiểu, các môn học như Toán, Lí, Ngữ văn,… qua cách giảng của mẹ đã trở nên hấp dẫn biết bao. Mặc dù mẹ chỉ tự học tiếng Anh nhưng mẹ rất giỏi. Mẹ thường xuyên uốn nắn cho em khi phát âm và khuyên em nên tập nghe đài, nghe bằng cho quen. Dưới sự kèm cặp của mẹ, vốn kiến thức của em ngày càng vững vàng hơn.

Em thích nhất là mẹ tỉa hoa rất giỏi, từ bất cứ thứ hoa trái gì mẹ cũng làm thành những bông hoa tươi thắm, những nụ hoa e ấp, những chiếc lá thanh tú… ngay đến quả ớt cay xè mà mẹ cũng biến thành bông hoa râm bụt đỏ chói, mềm mại. Sinh nhật em năm nào cũng có một lăng hoa tươi, đẹp và độc đáo. Mọi người ai cũng xuýt xoa, tấm tắc khen. Người ta bảo mẹ có hoa tay và năng khiếu bẩm sinh. Em mong mình giống mẹ quá, nhất là nghị lực phi thường ở một người phụ nữ nhỏ bé đã vượt lên khỏi hoàn cảnh, tự mình khẳng định mình giữa nơi đô thị đông người tài, lắm người giỏi này.

Em luôn nhìn vào mẹ để nỗ lực vươn lên. Em tin rằng mình sẽ làm được nhiều điều khiến mẹ vui lòng.

Giaibai5s.com

Phần 4 Đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình (ông bà, cha mẹ, anh chị em…). (Ngữ văn 6, tập hai, tr.94)
5 (100%) 5 votes