BÀI LÀM 1

Chuyện mới chỉ xảy ra cách đây gần một tháng. Nghĩ lại em vẫn thấy sợ mà cũng rất buồn cười.

Tối hôm ấy em ngồi rửa bát ở gần bể nước. Vì hay nhìn gần ti vi nên em phải đeo hai cái “đít chai” trên mắt. Cũng vì vậy mà em hay bị xước da gần sống mũi. Ngồi rửa bát nên em bỏ kính trên bệ bếp. Chợt đang rửa em thấy cái gì đen ở gần góc nhà. Em sởn gai ốc chỉ muốn rửa bát thật nhanh để chạy đi. Chân em cứng lại, em chỉ còn biết ngồi quát:

– Nào, nào! Cái con chuột kia! Cút! Cút!

Cái mà em gọi là chuột ấy vẫn không động đậy. Em có cảm giác nó không sợ em mà cứ lì ở đấy. Tay vội quờ quạng lấy cái kính trên bệ bếp đeo nhanh vào. Nhịp tim em như đập chậm lại và cũng cùng lúc nhận ra một con dán to bằng con chuột nhắt. Lúc ấy để ý ở cửa bếp, bà ngoại đang đứng đó hỏi dồn:

– Cái gì! Cái gì thế? Vẫn còn sợ nên vừa cọ bát thật nhanh, tay hơi run run em đáp lại:

– Bà ơi! Con chuột! Con chuột!

Vậy là từ đấy em rất sợ rửa bát. Mỗi lần cứ đặt chân vào trong bếp là em phải cầm cái gậy nào đấy cho vững tay. Hay rửa bát em cũng phải đứng trên ghế thật cao. Nếu như có ai dọa chuột, em sợ đến ngất xỉu mất.

BÀI LÀM 2

Trước đây, em vẫn hay bị mọi người trong nhà gọi vui là “Thỏ Đế”. Em sợ đủ mọi thứ, cái bóng đen của mình hắt lên tường cũng sợ. Vì cái tính nhút nhát mà nhiều chuyện cười đã xảy ra với em. Một lần, mẹ sai em đem một gói quà sang nhà bác Hà ở đầu ngõ. Nhà em ở cuối ngõ, lại ngại đi bộ nên em dắt xe đạp ra. Sau khi trao tận tay bác gói quà, em vui vẻ chào bác rồi ra về. Đường hơi tối, lại không có đèn nên em rất sợ. Xung quanh các bụi rậm mọc nhiều, ve kêu ra rả làm em càng sợ hơn. Bỗng, một cái bóng trắng vụt ra từ một bụi cây và bám theo xe em. Em hơi chao đảo tay lái, suýt ngã. Em càng cố đạp nhanh, cái bóng trắng ấy lại càng đuổi theo rất sát. Mồ hôi túa ra ướt hết áo. Em phải mất mười lăm phút mới về đến nơi, vì đường hơi xa và cũng vì sợ nữa. Em xuống xe. Tự nhiên, cái bóng trắng không thấy đâu nữa. Em chỉ thấy con Milu nhà bác Liên bên cạnh vẫy đuôi mừng rỡ ở đằng sau xe. Em chợt hiểu ra: Con Milu đi chơi, thấy em phóng xe qua, nó liền bám theo để về nhà. Lông nó trắng, lại thêm bóng đen của cây cối nên em tưởng nhầm là “ma”. Em mắng yêu:

– Milu! Mày làm tao sợ hết cả hồn. Từ sau, đừng có đi chơi vào buổi tối nữa nhé! Con cún nhỏ dụi đầu vào chân em rồi chạy về nhà. Sau lần ấy, em bị cả nhà cười vì tính nhát gan. Tuy bây giờ em đã không còn nhút nhát nữa, nhưng biệt danh “Thỏ Đế” vẫn còn mãi với em.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 52: Hãy kể một chuyện vui sinh hoạt (một chuyện nói về sự nhát gan hoặc nhận nhầm một cái gì, một chuyện vui trong lớp).
Đánh giá bài viết