Một trưa mùa hạ oi nồng, bức bối. Họ hàng nhà khoai của chúng tôi đang héo dần vì cái nắng gay gắt. Dẫu cô chủ đã cho chúng tôi tắm mát bao lần trong ngày, vậy mà da dẻ chúng tôi cũng ngả màu bạc phếch. Chúng tôi thèm nước, thèm một bóng râm biết bao nhiêu. Ánh mắt tìm kiếm của chúng tôi chợt dừng lại ở bụi chuối sau nhà. Bàng hoàng, tôi không dám tin vào mắt mình nữa: bác Giun thân thuộc của họ hàng tôi đã tắt thở tự bao giờ.

Bác Giun nằm đó, im lìm, bất động. Bên cạnh bác, một luống đất vẫn còn đang cày dang dở. Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Hình như, trong cơn khát ban nãy, tôi có nghe tiếng ai gọi “nước” thì phải. Chắc là tiếng của bác Giun rồi. Tuổi cao, sức yếu, cộng thêm cái nóng của mùa hè, bác đã vĩnh viễn lìa xa cuộc đời này…

Đang miên man với bao nỗi niềm, tôi giật mình bởi tiếng lào xào từ phía sau bụi mía gần đó. Chuyện gì nữa thế kia? Thì ra, họ hàng nhà kiến đã lục tục kéo ra. Chào! Nhiều vô kể! Thôi thì đủ bá quan văn võ, đủ mặt già, trẻ, trai, gái… Họ xếp hàng nối đuôi nhau theo đúng trật tự xưa nay của họ hàng nhà kiến. Dẫn đầu đoàn là những chú kiến con nhanh nhẹn, xốc vác. Sau đó mới đến các bác kiến già chậm chạp nhưng chín chắn. Mọi công việc đã đâu vào đấy. Chúng bắt đầu làm nhiệm vụ kiến Chúa đã phân công…

Một bác kiến đã có tuổi, hình như là trưởng đoàn đưa tang vuốt mắt cho bác Giun. Tất cả lặng người, cúi đầu vĩnh biệt bác Giun. Trong giây phút thiêng liêng ấy, tự nhiên tôi thấy sống mũi mình cay cay. Tôi muốn bứt chân khỏi lòng đất để hòa vào dòng người ấy… Đoàn người bắt đầu cuộc tiễn đưa. Tiếng chiêng, tiếng trống nổi lên nghe thật não nề. Quan tài bác Giun thật đơn sơ: một chiếc lá khoai vẫn còn ấm hơi đất.

Bác Kiến Đất quắc thước cầm hương đi trước. Lư hương nghi ngút khói trầm thơm. Lâu lâu, một cơn gió thoảng qua làm tan loãng những làn khói trắng đục, thành kính. Đứng ở đây, tôi vẫn cảm nhận rõ mùi hương, lòng thấy nao nao…

Theo sau các bác Kiến Đất là họ Kiến Cánh. Kiến Cánh có lẽ thân thiết với họ nhà Bác Giun hơn cả. Tiếng khóc than não nề nghe xốn xang, tê tái… Màu áo tang phủ trắng cả một quãng đường làm tôi cũng không cầm được nước mắt. Trong cái nắng đổ lửa của mùa hạ, một chút se sắt len lỏi trong lòng tôi. Thương bác Giun và cảm động trước tấm chân tình của họ nhà kiến biết bao.

Thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất vẫn là các chú Kiến Lửa. Những con người ấy vẫn tỏ ra xốc nổi và mạnh bạo như thường ngày. Tôi vốn rất sợ các chàng kiến ấy. Vậy mà, hôm nay, các bác cũng kìm được cái nóng nảy, hòa vào dòng người đưa tang. Ánh đuốc rực rỡ, cháy sáng, kéo dài không dứt. Trong ánh lửa hồng, tôi kịp nhận ra những giọt nước mắt lăn dài, lặng lẽ. | Bây giờ, tôi mới để ý đến các cụ Kiến Kim gầy yếu đi sau. Thật cảm động. Bước đi đã phải nhờ đến sự chống đỡ của gậy. Vậy mà, họ vẫn lặng lẽ bước theo đoàn người. Thật quý hiếm biết bao những tình bạn thiêng liêng như thế. Mắt ai cũng ầng ậng nước. Thỉnh thoảng, ai đó không kìm giữ nổi dòng cảm xúc đã nấc lên thành tiếng, nghẹn ngào.

Không chịu nổi cảnh đó, tôi tránh nhìn họ thì tầm mắt lại gặp ngay hình ảnh những chàng lực sĩ Kiến Càng. Họ đang làm công việc nặng nề nhất: khiêng quan tài Bác Giun. Khoảng hơn 100 chú kiến được chọn lựa trong số những thanh niên khỏe mạnh nhất đảm trách công việc ấy. Họ thận trọng bước từng bước một, cố giữ thăng bằng cho chiếc quan tài. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chảy thành dòng trên những gương mặt thanh tú. Thật cảm động! Cứ thế, đám rước cổ đông dần lên. Mọi người cứ đi, đi mãi qua những con đường, ngõ xóm thân quen mà ít nhất một lần bác Giun đã sống và làm việc. Khi qua những vườn chuối, vườn khoai, vườn cà mà đã một lần có bàn tay của bác Giun cày xới, tôi nghe có những tiếng nấc đâu đây. Khi đoàn người đi ngang qua chỗ tôi, tôi cũng chẳng biết phải làm gì ngoài cái cúi đầu lặng lẽ, vĩnh biệt bác Giun lần cuối cùng.

Đoàn người đi xa dần, xa dần. Tôi dõi mắt nhìn theo. Trong cái nhạt nhòa, heo hút ấy, tôi chợt nhận ra một hình ảnh không đẹp chút nào: lũ Kiến Đen đã bắt đầu ngấm hơi men, lải nhải những tiếng gì không rõ nghĩa. Còn bon Kiến Gió thì đang sáng mắt lên khi nghĩ đến miếng mồi ngon…

Cố giấu một tiếng thở dài, Khoai tôi không đủ bình tĩnh chứng kiến những gì sẽ đến sau đó nữa.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 47: Dựa vào ý thơ của Trần Đăng Khoa, hãy viết thành một câu chuyện: Bác giun đào đất suốt ngày Trưa nay chết dưới bóng cây sau nhà Họ hàng nhà kiến kéo ra Kiến con đi trước, kiến già theo sau Cầm hương kiến đất bạc màu Khóc than kiến cánh khoác màu áo tang Kiến lửa đốt đuốc đỏ làng Kiến kim chống gậy, biến càng nặng vai Đám ma đưa đến là dài Qua những vườn chuối, vườn khoai, vườn cà Kiến đen uống rượu la đà Bao nhiêu kiến gió bay ra chia phần (Trần Đăng Khoa)
4.3 (86.67%) 3 votes