“Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”. Đã bao lần tôi muốn cất lên câu hát ấy khi nghĩ về người mẹ yêu quý của mình!

Không cầu kì, diêm dúa như những người phụ nữ khác, mẹ tôi giản dị, dân dã trong những bộ quần áo bà ba cũ kĩ, bạc màu. Khuôn mặt mẹ gầy guộc nhưng lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười mỗi khi trò chuyện, âu yếm anh em tôi. Nhà có cả thảy năm người: Ba anh em tôi đang tuổi ăn học, bố ốm yếu quanh năm, mọi việc trong nhà đều dồn lên đôi vai bé nhỏ của mẹ. Những lúc rảnh rỗi, mẹ thường ngồi chải tóc, xoa lưng cho anh em tôi, những lúc ấy, trông mẹ nhàn tản lạ thường! Mẹ thường bảo: Khó nhọc bao nhiêu, vất vả bao nhiêu mẹ cũng chịu được, chỉ mong các con khôn lớn thành người. Anh em chúng tôi lớn lên bao nhiêu, vai mẹ gầy đi, mắt mẹ mờ hơn, khuôn mặt mẹ hốc hác đi từng ấy. Tuy vậy, tối tối về mẹ vẫn rạng rỡ, vẫn chăm sóc bố và dạy dỗ anh em tôi.

Thời gian dần trôi…

Một ngày kia, đi học về thấy mẹ cầm trên tay mảnh giấy và khóc rưng rưng, tôi lo sợ lại bên mẹ, thì ra giấy báo anh tôi đỗ vào trường Trung học phổ thông. Tôi hiểu đó là nước mắt của sự sung sướng tột cùng, nước mắt của bao ngày mong đợi… Mẹ tôi – vừa là mẹ, vừa là bố thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy mẹ than phiền hay có một tiếng thở dài để bố con tôi lo lắng. Tôi từng nghĩ, nếu không có mẹ, chẳng hiểu bố con tôi sẽ xoay sở ra sao? Bài thơ Mẹ vắng nhà ngày bão xưa tôi học chắc cũng chưa nói hết hộ cơn bão lòng của bố con tôi.

Có lần tôi hỏi mẹ:

– Mẹ ơi! Có bao giờ mẹ hối hận khi lấy bố con và sinh ra chúng con không?

Mẹ cười hiền lành, nói:

– Chưa bao giờ và không bao giờ mẹ hối tiếc khi lấy bố con và có những đứa con đáng yêu như thế này cả.

Nói rồi, mẹ ôm tôi vào lòng.

Nghe mẹ nói, tim tôi như thắt lại, tôi sung sướng vô cùng! Quả thật, chưa bao giờ tôi nghe một tiếng than phiền hay một lời kêu ca phàn nàn về những khó nhọc mà mẹ đang phải bươn chải, gánh chịu. Tôi tự hào về mẹ tôi biết nhường nào.

Anh em tôi lớn dần cũng là lúc bố tôi càng yếu hơn, chi tiêu trong gia đình càng eo hẹp, vai mẹ lại oằn đi vì những khoản tiền thuốc, tiền học của anh em tôi. Mẹ tôi cũng chỉ là một nông dân chân lấm tay bùn, chỉ biết xoay xở quanh thửa ruộng, mớ rau, biết làm sao đây trước những khó khăn như thế. Nhiều đêm, tôi thấy mẹ trằn trọc không ngủ, sáng dậy mắt mẹ thâm quầng.

Một hôm, gọi anh em chúng tôi lại, mẹ bảo:

– Có lẽ mẹ phải đi xa các con một thời gian, mẹ đã xin bố rồi, anh em con đã lớn, tự chăm nhau và chăm sóc bố giúp mẹ. Mẹ đi sẽ gửi tiền về cho các con ăn học. Chúng tôi khóc như mưa, gặng hỏi thế nào mẹ cũng không nói đi đâu, đi làm gì? Tình cờ đọc được quyển hồ sơ gối đầu giường bố mẹ, tôi biết: mẹ định đi làm tận Đài Loan như nhiều người ở làng tôi đã đi.

Tôi thẫn thờ! Tôi muốn gào lên: Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời, bố con con xin mẹ đừng đi!

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 44: Kể về tình mẹ.
Đánh giá bài viết