Mấy hôm nay, đài báo, vô tuyến tập trung đưa tin miền Trung bị bão lũ, đồng bào bị thiệt hại nặng nề do bão lũ gây ra. Mọi người trong nhà tôi, ai cũng bàng hoàng, xót xa. Xem ti vi, mẹ tôi lén lau nước mắt. Tôi cũng thương đồng bào và các bạn miền Trung quá. Hôm nay, trường tôi vận động quyên góp ủng hộ đồng bào miền Trung với khẩu hiệu “Hướng về miền Trung ruột thịt”. Tôi như thấy hiện ra trước mắt hình ảnh miền Trung đang bị ngập

trong biển nước, các bạn nhỏ phải sơ tán lên những vùng cao hơn, phải | sống trên nóc nhà. Rồi những bàn tay chới với giữa dòng nước lũ… Các bạn đã phải nghỉ học nhiều ngày nay vì trường đã ngập chìm trong nước, sách vở và đồ dùng học tập không còn nữa. Tôi nghĩ, mình phải phần giúp đỡ các bạn vượt qua khó khăn để khi nước rút có thể đến trường. Về nhà, tôi chạy ngay đến góc học tập của mình, tìm những đồ dùng học tập và chọn những thứ chưa dùng hoặc còn tốt để tặng các bạn. Tôi xếp những bất thước vào một cái hộp xinh xắn, ghi lời đề tặng và dán băng dính cho khỏi rơi. Tôi cũng chọn sách giáo khoa, sách tham khảo, xếp thành một chồng cao, buộc dây cẩn thận. Chắc các bạn cần sách này lắm đây. Nghĩ là đã đủ nhưng nhìn lại, tôi thấy những thứ này vẫn thiếu vì bão lũ đã cuốn trôi tất cả nhà cửa, quần áo, đồ dùng, sách vở… “Mình nên tăng thêm quần áo nữa”, tôi nghĩ và tìm trong va những quần áo tốt nhưng đã chật, gấp gọn gàng và xếp vào một cái túi. Tất cả đã sẵn sàng để ngày mai mang đến trường.

Xong việc, tôi ngồi uống nước. Tôi bật ti vi, màn hình hiện lên hình ảnh em bé đói lả. Giá em ấy có tiền mua thức ăn nhỉ? Trong đầu tôi chỉ biết nghĩ thế. Tại sao mình không tặng các bạn ấy tiền nhỉ? Nhưng lấy đâu ra tiền bây giờ? Tôi không muốn xin tiền bố mẹ mà phải có phần ủng hộ của riêng mình. Và chợt, tôi nghĩ đến con lợn đất đựng tiền tiết kiệm từ lâu nay. Nghĩ thế nhưng tôi cũng phân vân có nên đập nó không nhỉ vì số tiền này tôi dành dụm để mua xe đạp. Tôi đã từng dẹp bỏ bao ý định mua sắm để giữ cho con lợn đất ngày một béo hơn.

Tối hôm ấy, bố vừa bật chương trình thời sự lên thì một lần nữa, hình ảnh miền Trung trong bão lũ lại hiện lên. Tôi ngồi học bài mà lòng day dứt quá. Tôi đã đập con lợn đất, vuốt phẳng phiu những đồng tiền có được rồi cho vào phong bì, nắn nót viết dòng chữ “Minh Trang gửi các bạn Miền Trung”.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ đẹp: Các bạn ở một làng nhỏ đã nhận được những món quà của tôi và của các bạn khác. Lũ rút. Các bạn lại tung tăng tới trường.

Sáng hôm sau, tôi đến trường với niềm hân hoan hiếm có.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 22: Kể về việc em gửi quà tặng bạn vùng lũ.
5 (100%) 4 votes