DÀN BÀI

Mở bài

Giới thiệu về người bạn

Thân bài

– Một vài nét về hình ảnh người bạn.

+ Diện mạo, lai lịch của bạn.

+ Những sự việc, hành động, lời nói thể hiện phẩm chất, tính cách,… của bạn.

– Những kỉ niệm đáng nhớ của em với bạn.

Nếu xây dựng được tình huống truyện độc đáo, hấp dẫn thì văn bản kể càng thành công.

Kết bài

Nêu cảm nghĩ về nhân vật.

BÀI LÀM 

Bài 1

Hè vừa rồi, có lẽ là kỉ niệm đẹp nhất trong suốt đời học trò của tôi. Đó là mùa chia tay thầy cô, bạn bè, tạm biệt mái trường tiểu học thân yêu đã ấp ủ biết bao dự định, ước mơ. Và còn là kỉ niệm đẹp về một người bạn mới quen – một cô bé – một trái tim lạc quan và yêu đời.

Hè năm nào cũng vậy, mẹ đều cho tôi theo học lớp hội họa ở cung thiếu nhi. Như đã hẹn, cứ sau một năm học tập đầy cố gắng, lớp vẽ của chúng tôi lại gặp nhau, bạn bè tay bắt mặt mừng. Nhưng buổi học hôm nay đã có thêm một người bạn mới.

Thầy giáo bước vào lớp, tất cả đều đứng lên chào: – Chúng em chào thầy ạ! Thầy nhẹ nhàng: – Chào cả lớp! Từ hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Nào, các em vào lớp đi!  Cả lớp chúng tôi không khỏi ngạc nhiên. Đó là một cô bé ngồi trên xe lăn. Hai bím tóc xinh xinh đen nhánh, đôi mắt bồ câu thật dễ thương và một lời nói nhẹ nhàng: “Chào các bạn, mình tên là Hoa, mình rất mong được làm quen với các bạn!”.

Lớp học bắt đầu bàn tán xôn xao về người bạn mới. Chợt tôi giật mình khi nghe tiếng thầy giáo: – Hoa, em hãy xuống dưới kia và ngồi cạnh bạn Giang nhé!

Hoa ngồi cạnh chỗ tôi. Giờ học vẽ hôm nay thầy giáo cho đề tài: “Em hãy vẽ một bức tranh tưởng tượng xem em sẽ làm gì trong tương lai”. Tôi quay sang Hoa mỉm cười, đôi bàn tay nhỏ bé đang cố gắng vẽ những nét đầu tiên. Tôi bất ngờ khi đọc được dòng chữ in đậm trên xe lăn: Quỹ bảo trợ nạn nhân chất độc màu da cam năm 2003. Tôi giật mình, thì ra Hoa là nạn nhân của chất độc màu da cam. Tôi lặng người khi biết vậy và phần nào hiểu được sự chịu đựng của Hoa. Tôi vẽ tiếp bức tranh của mình, nhưng không thể tập trung được nữa…

Cuối buổi học, thầy giáo nhận xét các bài vẽ và có một bức tranh đã thu hút sự chú ý của cả lớp. Trong tranh là một cô giáo đang dạy các em nhỏ tật nguyền học vẽ, học viết. Tôi ngờ ngợ nhận ra bức tranh này là của Hoa, một ước mơ giản dị biết bao, một tương lai đầy màu sắc, với những dự định. Với một con người như tôi, đó là một ước mơ không quá khó, nhưng với Hoa đó là cả một quá trình cố gắng. Tan học tôi lại gần Hoa, bạn vẫn tươi cười vui vẻ và lúc lắc hai bím tóc Hoa làm quen với tôi rất nhanh. Trên con đường rợp bóng cây, chúng tôi đã nói mọi chuyện, và tôi tình cờ đã biết được nhà Hoa. Một ngôi nhà đã cũ và nằm khuất trong một con ngõ nhỏ ở thành phố. Từ đó, ngày nào đi học tôi cũng ghé qua nhà Hoa và bắt gặp bức tranh hôm nào được dán lên tường. Tình bạn đã nảy nở giữa tôi và Hoa. Cuối hè, chúng tôi chia tay nhau dưới tán cây phượng vĩ và cùng hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt và hẹn nhau cùng gặp lại vào hè năm sau.

Hè năm nay, tôi vẫn đến lớp học vẽ nhưng chỗ ngồi của Hoa đã trống. Tan học, tôi ghé qua nhà Hoa, ngôi nhà đã vắng chỉ còn lại một cây phượng, trên cây vẫn còn một chùm hoa đỏ thắm, màu hoa của tình bạn. Và sau đó, tôi được biết nhà Hoa đã chuyển về quê.

Tuy đã xa nhau nhưng ánh mắt nụ cười và cả ước mơ của Hoa vẫn in đậm trong tâm trí tôi, Hoa sẽ mãi là người bạn, một bông hoa đẹp trong trái tim tôi.

Bài 2

NGƯỜI BẠN TRONG TRÁI TIM TÔI!

Những kỉ niệm buồn thường để lại cho con người những ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện này cũng vậy, nó đã xảy ra khá lâu, nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi. Hồi ấy tôi mới học lớp Hai.

Tôi và Vi chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng ai cũng bảo tính tình hai đứa thật trái ngược. Trong khi Vi là một cô bé rụt rè, khá nhút nhát, thì ngược lại, tôi là đứa nghịch ngợm và hiếu động. Nhà hai đứa ở cạnh nhau nên chúng tôi lúc nào cũng quấn quýt, đi đâu cũng có nhau. Vào trường Tiểu học, tôi và Vi lại được học cùng lớp. Cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng và thanh thản như vậy….

Rồi một hôm bước đến lớp, ngó nhìn không thấy Vi ở chỗ ngồi quen thuộc, tôi bỗng thấy lạ. Mọi hôm, Vi luôn đến sớm trước tôi cơ mà. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Chắc Vi đến muộn!”.

Đầu óc trẻ con của tôi chỉ nghĩ được có vậy. Thế rồi cả buổi học cũng không thấy Vi đến, tôi đâm lo lắng. Không biết Vi xảy ra chuyện gì rồi? Đầu óc tôi lúc đó rối bời những suy nghĩ vẩn vơ… .

Chiều, vừa về đến nhà, tôi chạy ngay sang nhà Vi. Căn nhà yên ắng, tôi khẽ bước vào. Thoáng thấy bà Vi, tôi lên tiếng: “Cháu chào bà ạ!”. Bà khẽ gật đầu, bảo tôi đừng làm Vi thức giấc. Thì ra hôm qua Vi bị ốm, sốt từ đêm qua nên phải nghỉ học. Thế mà tôi cứ tưởng…

Hôm sau, Vi vẫn ốm. Vì chiều được nghỉ nên tôi về từ trưa. Tôi chạy ngay sang nhà Vi và thấy Vi đã dậy rồi. Bạn đi lại được và đỡ hơn hôm qua nhiều. Tôi mừng lắm. Vi lại cười tươi, đùa nghịch với tôi. Hai bím tóc bạn cứ lúc lắc trông thật dễ thương. Bỗng tôi nảy ra ý định rủ Vi đi chơi công viên. Công viên ở cách nhà chúng tôi khoảng một cây, nên đi bộ được. Vì hơi lo, tôi bảo Vi:

– Đừng sợ! Yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ Vi. Câu nói trẻ con của tôi lúc đấy đủ để trấn tĩnh cô bạn nhỏ. Vi cười tươi: – Ừ, thì đi!

Chiều Vi xin phép bà sang nhà tôi chơi. Khi Vi sang, tôi khóa cửa rồi bắt đầu kế hoạch. Hai đứa vừa đi vừa nắm tay nhau, chẳng mấy chốc cũng đã đến nơi. Công viên đẹp thật! Biết bao nhiêu là hoa. Vi thích lắm, hai đứa tung tăng chạy nhảy rồi nghỉ trên ghế đá. Dưới bóng mát một cây cổ thụ xanh rì. Chơi một lúc thì trời bắt đầu tắt nắng. Trời có mây đen, tôi bỗng sợ. Tôi kéo tay Vi:

– Chạy về thôi, sắp mưa rồi!.

Hai đứa chạy liền một mạch. Gió bắt đầu thổi, mưa ào xuống. Vi bảo trú tạm đâu đấy, tôi không nghe. Người tôi bắt đầu lạnh toát, mưa càng nặng hạt. Tôi chợt nghĩ: “Không thấy Vi chắc bà sẽ lo lắm”.

Vi bảo tôi:

– Giang ơi! Tớ mệt quá!

Tôi bảo: – Nhanh lên, một đoạn nữa thôi!

Không ngờ lúc đó tôi gan thật! Vừa về đến nhà thì mưa ngớt. Bà Vi chạy lại, bà nói:

– Ôi cháu tôi! Cháu có sao không? Vi chỉ kịp gọi: – Bà!

Rồi bỗng ngất lịm đi. Bà và tôi hốt hoảng. Tôi lại càng sợ hơn. Bà vội bế Vi vào nhà rồi gọi điện cho bố mẹ Vi về. Vi được đưa ngay vào viện. Tôi sợ quá cứ thế khóc hu hu… Tại tôi mà Vi thế này, nhỡ Vi có làm sao thì…! Bố mẹ tôi cũng về, biết chuyện nhưng mọi người không ai nói gì. Tôi lại càng sợ hơn.

Đến tối, bố mẹ cho tôi vào thăm Vi. Bạn bị viêm phổi, lại dầm mưa nữa! Trước mặt bà, bố mẹ tôi và cả gia đình Vi, tôi khó khăn lắm mới nói được câu xin lỗi, rồi lại bật khóc. Bà Vi dỗ tôi: – Nín đi cháu, không sao! Rồi Vi sẽ khỏi!

Mấy hôm sau tôi vào thăm Vi, mang theo một hộp thủy tinh nhỏ, bên trong đựng toàn sao giấy. Tôi gấp hai trăm ngôi sao giấy, kèm theo lời chúc:

– Vi ơi, chóng khỏe nhé!

Rồi Vi được ra viện và chúng tôi lại đi học cùng nhau. Một thời gian sau nhà Vi chuyển vào Nam. Chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi và Vi chôn lo thủy tinh đưng sao giấy dưới gốc cây sau vườn. Chẳng ai nói gì, tôi và Vi cùng bật khóc.

Tình bạn cũng là tình cảm của con người, phải có vui, buồn, hờn, giận. Những kỉ niệm đó sẽ càng bồi đắp cho tình bạn thêm sâu sắc. Tuy tôi và Vi ở rất xa nhau nhưng trong trái tim hai đứa luôn có hình ảnh của nhau. Chúng tôi sẽ luôn nhớ về nhau, về một tình bạn đẹp.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 18: Kể về một người bạn mà em quý mến. (Ngữ văn 6, tập một, tr. 77)
5 (100%) 3 votes