Giống như bao người, đối với tôi, mẹ luôn là người quan trọng nhất. Mọi niềm vui, nỗi buồn của tôi đều chia sẻ với mẹ. Những kỉ niệm giữa hai mẹ con sẽ mãi lắng đọng trong tâm trí tôi.

Tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm gần đây nhất giữa hai mẹ con tôi. Đó là vào kì học đầu tiên năm lớp 5, tôi bị các bạn trong lớp trêu là không biết đi xe đạp, mà phải ngồi xe mẹ lái. Tôi thấy xấu hổ vô cùng, lại cũng thấy thương mẹ, lúc nào cũng tất bật đưa đón tôi. Nhìn các bạn cùng trang lứa đạp xe đến trường, tôi thích lắm. Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, tôi ấp úng nói dự định lớn lao của mình cho mẹ biết:

– Mẹ ơi! Con muốn được đạp xe đến trường. Con không muốn mẹ vất vả vì con… con… cũng lớn rồi.

Tôi cố tỏ ra cứng cỏi, người lớn để mẹ tin tưởng, nhưng nói xong sao tôi thấy ngượng ngùng, phải che mặt vì xấu hổ. Nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn không đồng ý với ý định của tôi vì mẹ lo đường xá đông đúc quá. Mặc tôi thuyết phục, nũng nịu, mẹ vẫn không đồng ý. Khuôn mặt mẹ đầy vẻ lo âu, suy nghĩ. Nhưng tôi không nhận ra điều đó mà chỉ thấy hậm hực vì không được làm theo ý mình.

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, mẹ đưa tôi đi học. Thấy mấy đứa bạn cùng lớp đi xe đạp quay lại nhìn tôi cười, có lẽ mẹ hiểu cảm giác của tôi. Chiều đi học về, tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng khi thấy mẹ mang về tặng tôi một chiếc xe đạp mini màu xanh da trời. Đó là màu tôi thích nhất.

Mẹ xoa đầu tôi âu yếm: – Con cố gắng tập nhé và phải hứa với mẹ sẽ đi đường cẩn thận!

Tôi vô cùng háo hức với món quà. Vậy là điều ước bấy lâu của tôi đã thành hiện thực. Từ hôm đó tôi mang xe ra tập, suốt ngày lau chùi nó cẩn thận. Nhưng vì không có ai giữ cho nên tôi tập mãi không được, cứ đi lại ngã. Tôi giấu tiệt những vết bầm tím, thương tích, sợ mẹ biết sẽ cấm không cho đi xe nữa. Nhưng mẹ biết. Và không những không la mắng, cấm đoán gì tôi mà mẹ còn cố gắng đi làm về sớm để tập xe cho tôi. Vậy là cứ chiều chiều, hai mẹ con lại rong ruổi tập xe. Có mẹ giữ đằng sau, tôi vững tin hơn hẳn. Nhìn những giọt mồ hôi trên má, trên lưng mẹ, tôi càng có thêm động lực để tập xe. Chỉ ba ngày sau là tôi tự đi mà không cần mẹ giữ nữa. Cảm giác khi mẹ thả tay ra mà tôi vẫn ngồi vững trên chiếc xe thật là thích. Quay lại, thấy mẹ đang vẫy tay, tôi thấy yêu mẹ vô cùng. Tôi tuyên bố trịnh trọng: “Nhất định con sẽ đèo mẹ đi chơi khắp nơi trên chiếc xe này”. Mẹ cười tươi hạnh phúc. Thế là từ nay tôi đã có thể tự đi học bằng xe đạp, tôi bỗng cảm thấy mình như đã lớn hẳn lên. Nhưng tôi đã không hề biết rằng trong những ngày đầu đó, mẹ vẫn lặng lẽ đi theo sau tôi cho đến khi bác bảo vệ nói với tôi:

– Cậu có một người mẹ thật tuyệt vời. Ngày nào cậu đi xe mẹ cậu cũng đi theo tới bao giờ cậu gọi tôi ghi vé xe mẹ cậu mới quay về đấy.

Tôi cảm ơn bác, lẳng lặng đi vào lớp mà đôi mắt cay xè. Bấy giờ tôi mới biết và thầm cảm ơn sự chăm sóc, yêu thương mẹ dành cho tôi. Nhờ có mẹ tôi đã lớn lên rất nhiều. Tôi hiểu những lo toan vất vả mà mẹ phải gánh vác để mang lại niềm vui, điểm tựa vững chắc cho cả gia đình. Tôi hạnh phúc khi có mẹ ở bên. Mẹ luôn là tấm gương để tôi phấn đấu và noi theo trong cuộc đời mình.

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 17: Hãy kể lại những kỉ niệm đáng nhớ với người thân của em.
Đánh giá bài viết