Những ngày mùa đông giá rét…

Cơn mưa từ chiều đến giờ vẫn chưa tạnh hẳn. Đã quá nửa đêm rồi mà mấy chú cò con vẫn chưa ngủ được. Chúng gào lên thảm thiết:

– Mẹ ơi, chúng con đói quá! Con chết mất mẹ ơi!…  Nghe con gào khóc mà lòng cò mẹ đau như cắt. Tội nghiệp! Từ sáng đến giờ chỉ được vài con tép hiếm hoi mà suốt cả ngày chị phải gắng hết sức mới mò được. Chị dỗ dành các con:

– Thôi, ngủ đi các con! Chờ mẹ, mẹ sẽ tìm thức ăn cho các con ngay  thôi. Nằm yên ngủ các con nhé!

Thế rồi, cò mẹ sải cánh bay, lướt đi không một tiếng động.

Thoạt đầu, chị đáp xuống một cánh đồng. Cánh đồng nước tràn mênh mông trắng mờ mờ qua màn mưa giăng giăng. Có mẹ lội xuống ruộng, sục mỏ xuống nước khua khoắng. Nhưng khốn nỗi, chị chẳng mò được con tôm cái tép nào cả. Cò mẹ vừa buồn vừa lo. Chị đứng yên chờ cho mặt nước phẳng lặng, thấy phản chiếu dưới mặt nước đen ngòm ấy | mấy đốm sao lơ thơ. Nghĩ đến các con mà lòng chị xót xa, đau đớn. Cò

mẹ bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ triền miên bởi những tiếng ú ớ, mê ngủ của một chú chim non gần đấy. Trong trí óc cò mẹ bỗng lóe lên một tia hi vọng. “Đúng rồi! Cái vũng ao nhỏ đầy tôm tép có bụi tre đơn độc ở bên bờ. Có thế mà không nghĩ ra”

Chao ôi! Những ngày đông giá rét. Tiếng ếch nhái kêu não ruột. Những bụi tre, bờ lách, bờ lau sao mà âm u, chán ngắt đến thế. Thương thay cho cái thân cò lận đận, đêm hôm khuya khoắt vẫn lướt thướt trong mưa, lặn lội tìm cái ngao cái bến cho con. Một tấm thân gầy guộc, đôi cánh ướt nước mềm rũ rượi, một bóng trăng mờ, thổn thức, lẻ loi Đến nơi rồi, cò mẹ sục sạo tìm tôm tép. Mỏ tím rát vì rét, vì buốt. Một con, hai con, rồi ba con… Có mẹ mừng thầm, nghĩ bụng “Mình sẽ cố mò tìm thêm nhiều nữa. Chừng ấy cũng có thể để cho các con mình

một bữa no nê”. Có mẹ lướt nhẹ trên mặt ao, cố soi thật kĩ. Nước loang loáng dưới bụng. Trời rét căm căm, lạnh đến thấu xương, một cái lạnh rờn rợn, ghê ghê. Có mẹ run lẩy bẩy. Quay quắt một hồi, chị mới tìm thấy một cành tre thấp là là mặt ao. Chị đáp mình. Bỗng “Rắc”. Một cơn gió thổi qua. Cành cây gãy. Đôi chân gầy guộc đầy bùn trơn trượt trên cành cây mỏng manh, ướt nước. Chị hoảng hốt, chới với rồi lộn cổ xuống ao. Chị gắng sức đập cánh nhưng không kịp nữa rồi. Chị vẫy vùng trong làn nước lạnh buốt một cách tuyệt vọng. Chị nghĩ đến các con đang đói, đang gào lên, những chiếc mỏ dài huơ huơ vào khoảng không vô định… Có mẹ nức nở, mắt nhòa đi…

Chợt chị nghe thấy tiếng chân người. Thì ra là một ông ngư. Có mẹ vật vã, thảm thiết cất tiếng kêu cứu:

– Ông ơi, ông làm ơn làm phúc cứu tôi với! Ong ngư reo lên sung sướng: – A ha! Một con cò! A ha! Cò mẹ được nhấc bổng lên. Chị ướt át, xác xơ nằm gọn trong tay ông ngư.

– Thế là ta có một bữa ăn ngon rồi! Con cò này mà xáo măng thì ngon hết biết. Ông ngư không kìm nổi sự thòm thèm.

Có mẹ ngoi ngóp, khắc khoải, tuyệt vọng:

– Ôi ông ơi, thân cò tôi như chiếc lá thấp hèn, sống thách kiếp phù du. Xin ông tha cho, tôi còn đàn con ngây dại… .

– Thôi đừng dài dòng, ta đây còn thiếu món nhấm.

Thế là ông ấy đã không có ý định thả nó về với bầu trời, mặt nước, với đàn con nữa rồi. Thế là vĩnh biệt những ngày bay lả bay la. Thế là vĩnh biệt đàn con bé dại. Có mẹ gắng gượng van nài:

– Thôi, thế thì có xáo… xin ông lấy nước trong… đừng xáo nước đục tủi thân cò, tủi thân các con tôi…

– Ôi dào, về chuyện, nước nào cũng là nước, nước gì cũng vào nồi thôi con ạ!

Cò van nài tha thiết hơn: – Ông ơi, tôi van ông đấy, tôi chỉ xin ông một điều nhỏ nhoi thôi mà!

Ông ngư tỏ vẻ thông cảm: – Thôi, ta chiều mi, ta hóa kiếp cho mi đây!

Cò mẹ mỉm cười mãn nguyện, gục đầu xuống. Thoảng trong gió, cò mẹ nghe văng vẳng đâu đây tiếng các con đang gọi: – Mẹ ơi, mẹ! Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Con đói quá, rét quá. Sao mẹ chưa về, mẹ ơi… Mẹ ơi…

Giaibai5s.com

Phần 2 Đề 10: Viết câu chuyện con cò dựa vào bài ca dao sau: Con cò mà đi ăn đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. Ông ơi ông bớt tôi nao Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng. Có xáo thì các nước trong Đừng xáo nước đục đau lòng cò con.
4.8 (96.63%) 350 votes