“Ôi, tình bạn mùa xuân là một bài ca với bao tiếng cười. Vui tình bạn mùa xuân đẹp tựa ngàn hoa xinh tươi… “.

Mỗi khi bài ca ấy vang lên tôi lại cảm thấy rộn lên một niềm vui khó tả. Vì sao ư ? Vâng, tôi vui vì tôi thấy mình có một tình bạn “mùa xuân”. Người đem lại cho tôi cảm giác ấy chính là Hạnh, người bạn thân thiết của tôi.

Hạnh không xinh cũng chẳng duyên, thế nhưng riêng tôi thấy Hạnh mang một cái gì đó rất riêng, nó tựa như một nét duyên ngầm nào đó. Giữa một rừng người ở sân trường, tôi chỉ cần đứng lên cao một chút là có thể nhận ra ngay Hạnh, chẳng hiểu vì sao. Hạnh luôn giấu đôi mắt của mình dưới đôi kính dây cộm. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ngay dưới cặp đít chai ấy là một đôi mắt tròn, to và đen láy.

Tuy có vẻ bề ngoài không có gì là nổi bật nhưng ngược lại thành tích học tập và hoạt động của bạn ấy thì không thể không chú ý tới. Tiểu học, Hạnh là một Liên đội trưởng khá năng nổi Lên Trung học cơ sở, bạn tiếp tục là một cán bộ liên đội mẫn cán, là một Chi đội trưởng đa tài. Mọi hoạt động của lớp từ tố chức những buổi Đại hội Chi đội, Hội nghị về gương học tốt, đến những cuộc thảo luận hay tìm hiểu nho nhỏ… đều có công sắp xếp của Hạnh. Đã thế, Hạnh còn là một học sinh giỏi, chưa bao giờ Hạnh để lại vị trí trong top ten đầu lớp về học tập, kể cả về đạo đức và lao động cho ai. Tuy vậy nhưng chưa bao giờ Hạnh tỏ ra kiêu căng hay khinh thường các bạn kérn hơn. Với chính mình Hạnh cũng chưa từng một lần dễ dãi cho qua, dù là một chi tiết nhỏ. Có lẽ bởi vậy nên các bạn trong lớp không ai ghét Hạnh dù đôi lúc bạn ấy khá nghiêm khắc. Hồi học lớp 6 tôi chưa hề có một tình cảm gì với bạn thậm chí có lúc còn ghét bạn ấy bởi sự quy củ của bạn.

Thế nhưng đã có một chuyện xảy ra… Hôm đó tôi đang đạp xe đi ra siêu thị mua vài thứ, bỗng nhiên có một chiếc xe đi ngược chiều lao rất nhanh vào tôi. Vì đang là khúc quanh nên tôi không tránh kịp. Cả hai xe đều bị đổ sau khi hoàn hồn, theo thói quen tôi chống tay xuống đất định đứng lên thì thấy đau nhói. Thì ra chiếc vòng đá tôi đeo đã vỡ ra và một trong những mảnh vỡ ấy đã găm vào tay, tôi khẽ cử động chân và thấy đau khủng khiếp. Chân tôi đã bị treo, có lẽ do va vào vỉa hè, còn tay và mặt thì cũng bị xây xát ít nhiều. Người đâm vào tôi thấy vậy vội vã lao lên xe phóng đi. Quãng đường này vốn vắng, bây giờ là giữa trưa thì lại càng vắng hơn. Trong khi tôi đang cố gắng lồm cồm bò dậy thì thấy trước mặt tôi là bàn tay quen quen. Tôi ngước lên và thấy ánh mắt của Chi đội trưởng đang chăm chú nhìn tới. Tôi nghĩ là thế nào cũng bị đưa ra kiểm điểm trước lớp vì đi xe không cẩn thận dù tôi không có lỗi. Bất đắc dĩ tôi phải nhờ Hạnh đỡ đứng dậy. Hạnh khẽ dìu tôi lên xe đạp rồi đưa cả người và xe về nhà mình. Hạnh từ từ đỡ tôi ngồi xuống ghế rồi nhanh nhẹn chạy đi lấy hộp thuốc. Bạn ấy sát trùng vào các vết thương và băng bó nhẹ nhàng và khéo léo tựa như một y tá lành nghề. Riêng cái chân bị treo có gây chút khó khăn cho Hạnh nhưng rồi cũng xong. Trong suốt thời gian chăm sóc mấy vết thương của tôi Hạnh không hề đá động gì đến vụ đâm xe mà chỉ hỏi vài câu như “Có đau lắm không ?” hay “Như vậy ổn chưa ?”. Lát sau Hạnh hỏi số điện thoại bố mẹ tôi rồi đi vào nhà trong. Tôi cứ đinh ninh rằng Hạnh sẽ nói tôi bị đụng xe do không cẩn thận hay một lỗi nào đó. Nhưng không qua những gì tôi được nghe thì Hạnh nói năng rất điềm tĩnh lễ phép với bố mẹ tôi rằng tôi bị đụng xe nhưng giờ đã ổn hơn, bố mẹ cứ yên tâm. Đoạn cuối tôi không nghe rõ nhưng được Hạnh ra báo lại : độ nửa tiếng nữa bố tôi sẽ đến đón. Bạn ấy nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra ngồi đối diện tôi rồi ngỏ ý muốn nghe rõ ràng câu chuyện vừa rồi. Cách ăn nói khéo léo của Hạnh đã xoá tan một hình ảnh Chi đội trưởng đang hỏi tội một học sinh vi phạm mà chỉ để lại trong tôi một cô bạn đang lắng nghe và chia sẻ với tôi câu chuyện vừa xảy ra. Bất chợt, tôi nhận ra Hạnh không khó ưa, cứng nhắc như mọi người nghĩ mà là một con người dịu dàng, dễ mến và rất biết cảm thông. Lát sau, bố mẹ tôi đến đón và đưa tôi vào bệnh viện mà không hề mắng tôi một tẹo nào, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục tài thuyết phục của Hạnh.

Bây giờ tôi đã thân thiết với Hạnh vô cùng. Nhiều người thắc mắc tại sao hai đứa mang hai tính cách trái ngược nhau nhưng chúng tôi lại có thể thân thiết được. Hạnh thì hiền lành, tôi thì nghịch ngợm. Hạnh thì quy củ, tôi thì hành động theo cảm tính… Nói chung là trái ngược nhau. Thế nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ như hai cục nam châm trái cực luôn hướng về nhau.

Quen Hạnh, thân thiết với Hạnh, tôi cũng dần dần thay đổi. Tôi bớt nóng nay, cục tính mà dần điềm đạm, biết suy nghĩ hơn. Phải nói, tôi vừa coi Hạnh là một người bạn thân, vừa xem Hạnh như một tấm gương sáng mà tôi cần nói theo. Có lẽ nhờ vậy tôi ngày một tiến bộ hơn cả trong học tập và kỉ luật. Tôi đối xử với bạn bè cũng vui vẻ và hoà nhã hơn. Rất cảm ơn cô bạn thân của tôi !

Bây giờ chúng tôi mới học lớp 7, tôi và Hạnh sẽ còn tiếp tục học chung hai năm nữa. Có thể là chúng tôi sẽ không còn thân nhau bằng bây giờ hoặc sẽ xa nhau sớm hơn nhưng trong tôi sẽ luôn còn mãi những hình ảnh và những kỉ niệm của tình bạn này, một tình bạn đẹp của tuổi học trò.

Đề: Cảm nghĩ về một người bạn
Đánh giá bài viết