Thời gian cứ dần trôi không chờ đợi ai. Thoắt cái đã đến ngày giỗ bà tôi lần thứ hai. Giai điệu “ngày xửa ngày xưa” quen thuộc của bà cứ vang vọng trong tôi. Bà tôi giờ đây đã về chốn thiên đường để yên ngủ giấc ngàn thu, nhưng tôi không thể tin được điều đó bởi tôi yêu bà lắm !

Hồi nhỏ, bố mẹ tôi đi làm hết, chỉ có tôi và bà ở nhà, quấn quýt nhau. Bà kể chuyện cho tôi nghe. Giọng bà ấm áp, thân thương như sưởi ấm cho tâm hồn tôi giữa mùa đông giá lạnh. Và cũng chính từ Cô Tâm hiền dịu, anh Khoai chất phác đến tên Lí Thông xảo quyệt, gian manh của bà mà tôi biết phân biệt phải trái, tốt xấu. Mỗi lần tôi làm gì sai, bị bố mẹ đánh thì bà lại ra can và xin cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy tức và ghét bố mẹ quá, chỉ có bà là tốt với tôi. Nhưng rồi bà đã an ủi, giảng giải cho tôi hiểu rằng bố mẹ rất thương yêu tôi, bố mẹ chỉ muốn răn dạy tôi. Tôi thầm cám ơn bà nhiều lắm.

Bà còn chơi búp bê, đồ hàng với tôi. Tay bà khéo, may được cả quần áo cho búp bê. Vào ngày sinh nhật tôi, bà tặng tôi một bộ quần áo và một con búp bê rất xinh. Bây giờ, mỗi lần mặc bộ quần áo ấy và ôm búp bê chơi, tôi lại nhớ bà, như thể Người đang ôm tôi, ru tôi vào giấc nồng với thế giới kì diệu của những giấc mơ đẹp…

Mặc dù đã ở cái tuổi hơn sáu mươi nhưng bà rất khoẻ. Bà làm đủ mọi việc trong nhà. Giờ đây, tôi hối hận vì đã không giúp được bà những công việc vặt. Nhìn dáng bà còng còng, tôi biết bà đã rất khổ. Thời trẻ, bà đã vất vả vật lộn với cuộc sống để nuôi mẹ và dì tôi ăn học. Tôi yêu bà bởi cái dáng công còng và mái tóc bạc phơ ấy. Chỉ có chúng tôi là niềm an ủi, vui sướng lớn nhất của bà – Bà nói vậy.

Cuộc sống của ba bà cháu đang đầm ấm và yên bình thì bà ốm. Đi khám, bác sĩ nói bà đã bị ung thư di căn giai đoạn cuối, không thể cứu chữa. Nghe tin ấy, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều. Nhưng tôi đã cố kìm nén nỗi đau, gặp bà và nở nụ cười thật tươi. Lúc đó trong tôi như bị nỗi đau cào xé. Tôi không thể làm như không có chuyện gì. Tôi vẫn cố gắng vui với bà, bởi tôi biết thời trẻ bà đã quá khổ. Tôi muốn bà ra đi thanh thản. Có lẽ, bà đã cảm nhận được căn bệnh. Bà đã khóc và trọng trối : “Cháu cố gắng học giỏi và nghe lời bố mẹ nhé. Hãy nhớ rằng bà luôn bên cháu và yêu cháu vô cùng, con Quế “cay” của bà !”. Bà lặng lẽ ra đi… Trong lễ tang, 

tôi đã gào lên : “Ba ơi, sao bà bỏ cháu mà đi, bà ơi…”. Tôi thực sự gục ngã trước nỗi mất mát quá lớn. Tất cả như sụp đổ trước mắt tôi. Nhớ lời bà, tôi đã cố gượng dậy, gạt nỗi đau sang một bên, cố gắng học tập tốt.

Năm đó, thành tích học tập của tôi đã vượt xa ý muốn. Tôi biết, bà rất vui và rất tự hào về tôi.

Đối với tôi, bà là tất cả. Bà sẽ mãi là người quan trọng nhất trong trái tim tôi. Tôi biết bà vẫn ở bên, cười với tôi, an ủi động viên và luôn phù hộ tôi. văng vẳng đâu đây giai điệu “ngày xửa ngày xưa” cái dáng vẻ còng còng, mái đầu bạc phơ, lời ru tha thiết… Bà ơi ! Bà có nghe thấy cháu nói không ? Dù ở thiên đường hay ở cõi hư vô, dù bà có ở chân trời xa tít nào, cháu muốn nói với bà rằng : “Bà ơi ! Cháu yêu bà lắm. Bà chính là thiên thần hộ mệnh tuyệt vời và thân thương nhất của cháu !”.

Đề: Cảm nghĩ về bà
Đánh giá bài viết