Mỗi khi trời mưa, nghe lộp độp trên mái tôn thì lòng tôi lại vô cùng sao xuyên. Âm thanh đều đều đó làm tôi nhớ tới chị Dung, một người đã gắn bó với tôi suốt thời thơ dại. Cuộc sống không cho chúng tôi luôn ở bên nhau nên chị đã theo gia đình vào Nam từ năm trước.

Chị Dung gắn bó thân thiết với tôi từ khi tôi còn là một cô bé tóc chưa đủ tết bím, cho đến tận hôm nay và chắc chắn là cả mai sau nữa. Chị đã đem đến cho tôi rất nhiều : sự tin tưởng, tình yêu thương và niềm hi vọng, hay bất cứ thứ gì mà tâm hồn một cô bé cần, không đòi trả lại một chút gì cả.

Lắm khi tôi cứ nghĩ chị là một cô Hằng Nga. Bởi sự bao dung hiền hậu sưởi ấm cho một tâm hồn nhỏ bé ? Bởi sự dịu dàng, yêu thương của chị đã đem đến cho một trái tim non nớt ? Bởi vẻ đẹp bên ngoài và cả tâm hồn bên trong tươi sáng, đẹp đẽ ! Hay bất cứ một nét gì khác trong chị? Câu hỏi này, cả trí óc, cả tấm lòng tôi có lẽ đều không trả lời được.

Tôi không nhớ đã quen chị như thế nào, nhưng tôi luôn nhớ rõ ấn tượng đầu tiên của mình về chị ? Chẳng phải nụ cười tươi tắn như nắng mai đã trở thành nét duyên, chẳng phải bộ quần áo hoa tuyết lung linh những hạt ngọc, mà chính là đôi mắt ? Còn hạt sương nào long lanh hơn đôi mắt ấy ? Còn nụ hoa nào dịu dàng như thế không ? Còn vật gì to lớn mà lại chứa đựng nhiều yêu thương, nhiều tình cảm như hai hạt ngọc nhỏ nhắn ấy ? Có lẽ là không. Bởi mỗi khi tôi buồn, ánh mắt ấy lại toả ra những ngọn lửa dịu dàng, ấm áp. Còn mỗi khi tôi vui, ánh mắt đó lại tràn đầy niềm tin yêu trìu mến. Không phải ruột thịt nhưng nhà liền kề nhau đã khiến chị em tôi mưa nắng luôn gần nhau. Chị chăm lo cho tôi như đứa em, chị dạy dỗ tôi nhiều điều. Nghe chị nói dễ bị thuyết phục hơn mẹ tôi. Có lẽ vì vậy mà không gì đo được tình cảm của tôi đối với chị.

Lắm khi tôi cứ nghĩ mỗi nét biểu hiện của chị đều là một tâm trạng của con người thực sự. Nụ cười lúc tươi tắn, khi ấm áp, lúc nhí nhảnh, khi lại dịu dàng. Mái tóc đen nhánh khi ngúc ngắc như trẻ con, lúc lại thướt tha như một người thiếu nữ. Đến tận bây giờ, tôi mới cảm nhận được tình yêu thương nồng thắm, sự dịu dàng đáng yêu và một nghị lực phi thường có trong con người chị. Nay xa cách đã lâu mà vài dòng thư điện tử vài phút nói chuyện điện thoại cũng khiến tôi xúc động dạt dào. Tôi mong mình chóng lớn để có thể vào Nam làm việc và được gặp lại chị gái thân thương.

“Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, mọi chuyện khó khăn sẽ đơn giản hơn khi ở một nơi nào đó, ta còn có niềm hi vọng và có một người để yêu thương, để tin tưởng”. Tôi đã có được niềm hạnh phúc tuyệt vời đó vì tôi có chị Dung là bạn. Xa chị đã lâu vậy mà tôi không thể quên được chị, tôi luôn dành cho chị những suy nghĩ và tình cảm tốt đẹp nhất.

Đề bài: Cảm nghĩ về một người chị
Đánh giá bài viết