BÀI LÀM

Mưa lạnh. Lũ trẻ rủ nhau ra đồng bắt ếch. Đường làng sau cơn mưa lầy lội, nhớp nháp. Chúng phải bấu chân xuống bùn, chập chững như mới tập đi. Thằng cu Bi đi cuối cùng, quần kéo lên tận đùi, mặt mũi tèm lem mà hồ hởi thấy rõ. Chợt nó dừng lại, nghe ngóng. Một âm thanh rất lạ, như van vỉ, cầu cứu, nghe thảng thốt mà yếu ớt, tội nghiệp vang lên từ phía một bụi mâm xôi ven đồng. Nó chạy đến, tìm kiếm. Tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần và tắt hẳn. Mắc trong lùm cây là một con chim chìa vôi còn rất bé, đôi cánh mỏng manh dính đầy máu và hai con mắt khép hờ đau đớn. Bi gỡ nó ra và đem về nhà.

Lần đầu tiên được làm “bác sĩ” Bi thích lắm. Nó chạy đến tận đầu làng mua thuốc băng bó vết thương cho chim. Chẳng bao lâu sau, con chim bình phục, đôi cánh nhỏ xíu vô vô ra vẻ rất biết ơn. Bi sung sướng đặt nó vào một chiếc lồng xinh xắn.

Ngày ngày, cứ vào sáng sớm hay chiều tối, đi lại ra đồng cỏ bắt dế, bắt sâu cho chim. Mỗi lần mang thức ăn đến cho chim, nó lại nhận được một ánh mắt hàm ơn và một tiếng hót chào. Một tình cảm ngọt ngào nảy nở trong lòng thằng bé, không phải là thứ tình cảm của chủ đối với một con vật cưng mà là tình cảm của một người bạn đối với người bạn thân thiết của mình. Trong những ngày tháng đó, Bi không ngờ rằng tình cảm đáng yêu của Bi và chim sẻ gặp bất trắc.

…Một ngày nọ, con chim chìa vôi chợt cảm thấy trong lòng như thiếu thốn một điều gì đó. Nó đưa mắt nhìn quanh, cố tìm một thứ mà chính nó cũng không ý thức được. Nó nhìn lên bầu trời. Một tia nắng gay gắt rọi vào mặt nó và một giọt nước mắt rơi xuống tan biến.

Những ngày đó, chim vẫn tỏ vẻ vui mừng khi gặp Bi như thường lệ, nhưng tiếng hót của nó trầm đi, u uất. Bi nhận thấy được điều đó và hiểu được. Nhưng khi bị bắt gặp ánh mắt buồn bã của con chim nó vội quay đi.

Chiều hôm đó, trời nóng gay gắt. Con chim trong lồng cô đơn, chán nản, nhìn ra bầu trời xanh thẳm kia, không gian lồng lộng kia, nó tự hỏi: có gì ở ngoài đó nhỉ? Một cảm giác hụt hẫng, chơi vơi dâng lên trong lòng nó. Một làn gió thu mang hương hoa bưởi lướt nhẹ qua nó. Hương đến từ đâu nhỉ? Nó thấy một cánh diều trắng lượn trên bầu trời, như đang nhìn vào nó, thương hại, lòng nó nôn nao, nó tự hỏi mình còn chưa biết những gì?

Nó gầy đi vì biếng ăn. Thân hình nó nhỏ đi, gầy gò, nhưng mắt nó sáng hẳn lên như đang có một niềm khao khát không tài nào kiềm chế nổi. Rồi một hôm nó nghe thấy tiếng gọi đàn đơn lẻ của một con chim én. Nó cảm thấy tiếng hát của chim én vang xa, mạnh mẽ. Nó thử cất tiếng hát của mình. Sao mà gò bó yếu ớt đến thế! Từ rất xa vắng lên tiếng gọi của đất trời giục giã thôi thúc, nó nhận ra rằng mình muốn sống cuộc sống ngoài kia biết bao nhiêu. Nó nhớ lại những ngày tháng còn bé – lúc nó được che chở dưới đôi cánh ấm áp của mẹ, chen chúc với những người anh em của nó. Giờ đây, nó ước được sống như chim én lạc đàn kia, rất có thể én lại tìm được tổ ấm cho mình. Còn nó suốt đời phải sống cầm tù, không tự do, không bè bạn. Nó nhìn đôi cánh bất lực của mình một cách đau đớn. Rồi một sức mạnh nâng đôi chân nó lên. Nó bật dậy, quay quắt, mắt mở to, nhảy nhót như điên dại. Đôi chân bé xíu của nó giật mạnh vào chiếc lồng sắt. Nó thò đầu ra khỏi lồng, hít vào ngực luồng không khí mát mẻ, trong lành. Trái tim nó vỡ tan vô vọng….

Tối hôm đó, Bi về nhà, tay xách một cái túi nhỏ đựng côn trùng bắt được hồi chiều. Nó hồ hỡi bước ra vườn, huýt sáo khe khẽ gọi chim. Im lăng. Nó cảm thấy luồng gió ngoài vườn thổi vào thật lạnh lẽo. Linh cảm thấy một điều gì đó không lành đã xảy ra, nó chạy vội đến bên chiếc lồng chim. Nó nhìn thấy dưới đáy lồng một vật gì màu đen, xơ xác nằm bất động. Nó thảng thốt hét lên:

– Chim ơi hãy bay đi! Ta cho mi tự do đó!

– Không hồi âm. Bi đứng chôn chân tại chỗ, mắt nhòa đi…

Giaibai5s.com

Đề 6: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.
Đánh giá bài viết