BÀI LÀM

Đã bao giờ bạn thử ngói nuột nành, và suy nghĩ, nhớ lại xein từ bé tới giờ bạn đã mong ước được bao nhiêu điều chưa? Chắc chắn bạn chẳng nhớ được hết đâu và tất nhiên tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nhưng lúc này đây, trong khoảng lặng hiếm hoi của cuộc sống ồn ào, đầy biến động, tôi sẽ kể bạn nghe về những ước mơ nhỏ bé của tôi, những điều mà tôi thường gọi là: ngôi sao may mắn trong trái tim mình.

Tôi tự hỏi, “mong ước” là gì mà ai cũng cần phải có? Có những người, nó là lẽ Sống, là mục đích, lí tưởng của đời họ; là những khao khát cháy bỏng được nhen nhóm từ tà ké; là giấc mơ, là động lực, truyền thiên cho họ ngọn lửa của ý chí, sức nhanh vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Cũng không ít người quan niệm rằng: mong ước chỉ tài là ước mong, chẳng thể thành hiện thực được. Nhưng tôi hiểu rằng, “ngôi sao hay nhất” ấy sẽ đem lại hạnh phúc, tình yêu, niềm tin vào cuộc sống cho mọi người, dù ít hay nhiều. Và rằng chẳng ai đánh thuế những ước mơ cả… 

Bé lít nhít, tôi mơ ước cho mình cả một phòng đồ chơi đủ các loại, thật to, thật đẹp. Thanh lan và ngốc nghếch (quá! Bà tôi kẻ ông già Nô-en thường ngồi trên chiếc xe Tuần Lộc và đèn phát quà cho những đứa trẻ nhiều phiếu bé ngoan nhất vào mỗi đêm Giáng sinh. Và thế là tôi cải thận xép những tập phiếu của mình vào những chiếc hộp cơm con, xinh xinh, để ngoài cửa sổ, hông quên dặn dò với Ông già Nô-en: “Cháu luôn có một bộ xếp hình thật bự”. Đến tối cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành với mong ước: “Bộ xếp hình sẽ được đặt ngoài cửa sổ phòng mình sang hôn sau”. Và, đúng vậy thật, sáng tinh mơ, tôi reo lên vì vui sướng: điều ước của tôi là trở thành hiện thực. Để rồi cho đến khi lớn lên, tôi mới phát hiện ra một sự thật rằng: bà ngoại chính là “ông già Nô-en” đem đến cho tôi những ngôi sao may mắn”.

Lớn lên một chút, những mong ước của tôi không còn chỉ là vật chất, là những điều ích khi cho mình nữa, tôi đã biết ước mong cho người khác. Bà già, ốm, nằm một mình xanh xao trên giường trải đệm. Trời trở rét bệnh bà càng nặng hơn, bà ho, ho nhiều lắm, ho đến tiều tụy cả đi, bà chẳng ăn được, bác sĩ thường xuyên đến nhà tiêm thuốc cho bà. Đêm, tôi ngủ muộn hơn, ngồi cạnh bà, nhìn bà ngủ, nghe bà ho và tiếng thở khò khè khó nhọc của bà. Tôi khóc nhìn ra ngoài trời, chắp tay cầu nguyện: “Ông trời ơi, xin ông cho bà con khoẻ lại”. Nhưng rồi một ngày, tôi vỡ oà trong tiếng khóc, điều mong ước của tôi đã không thành hiện thực.

Lần nọ, một người bạn đưa tôi một quyển sách về những số phận bất hạnh và tôi nhớ mãi câu chuyện về một bé gái bị mắc căn bệnh thế kỉ giai đoạn cuối. Nhưng điều làm tôi xúc động hơn cả là tâm hồn ngây thơ, trong sáng và tình yêu thương mà em dành cho người mẹ đang ở thế giới bên kia của mình. Em không có bạn thân bởi các bạn của em cứ lần lượt bỏ em ra đi, đi chơi ở một chỗ nào đó mà em chẳng còn có thể gặp lại họ. Và rồi, đứa bé đáng yêu có đôi mắt sáng ấy phải trải qua những ngày cuối đời ngắn ngủi, đau đớn trên giường bệnh. Khắp người em lở loét, đau ê ẩm, chân tay chẳng còn sức lực để cử động, em nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, và mỉm cười: “Mình sắp được gặp mẹ và các bạn rồi”. Cuộc đời của em bé bất hạnh ấy ngắn ngủi quá, trên đời này còn nhiều người khổ quá, ước gì: “những ngôi sao may mắn” sẽ đến với họ, một phép màu thần tiên nào đó sẽ đem lại hạnh phúc cho họ. Ước gì, tuổi thơ của tất cả mọi đứa trẻ trên thế giới này đều êm đềm, đẹp đẽ và tràn ngập tiếng cười.

Nếu bạn là người thường xuyên theo dõi các tin tức thời sự trên tivi, báo, đài thì hẳn bạn sẽ biết đến vụ bắt cóc kinh hoàng 23 con tin người Hàn Quốc của lực lượng Taliban. Người nhà của họ đau buồn, lo lắng, sợ hãi vô cùng. Người dân Hàn Quốc cũng như toàn thế giới đều trong tâm trạng bất an, phản đối những hành động vô đạo đức, vô nhân đạo như vậy. Một người xấu số đã bị bắn chết, số phận của những con tin còn lại sẽ ra sao? Cơ hội sống sót của họ mong manh lắm nhưng tôi vẫn tin và ước rằng: “Người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng, người vô tội sẽ được trả tự do”. Chiến tranh vẫn còn, những vụ tranh chấp, xung đột vẫn ngày ngày tiếp diễn, biết bao người vẫn phải đổ máu. Ước gì cho chiến tranh, bạo lực sẽ chẳng còn, hoà bình sẽ đến với trái đất vào một ngày không xa. Để không còn hình ảnh những đứa trẻ với khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt đẫm lệ vì mất cha mẹ không còn những con người bơ vơ vì nhà cửa bị bắn phá, dội bom tan nát; những gia đình bị chia lìa vì chiến tranh… ước gì mong ước của tôi cũng là suy nghĩ của mọi người.

Nếu tiếp tục viết, tôi chẳng biết mình sẽ dừng bút ở trạng thứ bao nhiêu nữa. Bởi mong ước trong suốt 15 năm của tôi thì nhiều lắm. Nhưng bạn ạ, những ước mơ sẽ trở nên đẹp đẽ và giàu ý nghĩa hơn nếu như bạn tìm cách biến nó thành hiện thực. Ước mơ sẽ lung linh hơn nếu bạn mơ ước những điều giản dị, tốt lành và trong sáng. Ước mơ là một phần của hạnh phúc. Mà hạnh phúc thì chẳng ở đâu xa xôi cả, có chăng chỉ là con người ta chưa nhận ra là cuộc sống này đẹp như thế nào. Được sống là một niềm hạnh phúc lớn nhất, vì thế, “sống trên đời chỉ cần một tấm lòng, để gió cuốn đi…”

(Dương Thị Vân Anh Lớp 11A5 – THPT Trần Hưng Đạo – Nam Định)

ĐỀ 46: Điều mà anh (chị) mong ước.
Đánh giá bài viết