BÀI LÀM

Mùa nóng ập đến khi những cây chôm chôm chín đỏ rực. Từ cánh rừng xa bên kia núi, nào là cu gáy, khướu, liêu điếu, bồ chao, chim chích, bọ cặt đổ về, hót inh ỏi trong vòm lá. Riêng họ nhà két nhắm cây chôm chôm ngon lành nhất, kéo đến cả bầy, hệt như một con bão sặc sỡ.

Sau giờ học, tớ chạy bay về nhà, choàng vào cổ cái chạc ná bằng gỗ ổi. Thằng Củi bạn than vác theo cái bao to đùng, nói để đựng chim bắn được. Thế nhưng, dù Củi rất lạc quan và tớ rất cố gắng, ngày nào khá lắm cũng chỉ có chừng vài ba chú chim trúng đạn mà thôi. Củi rầu rĩ hỏi: “Bao giờ tụi mình mới bắn được vài chục con két, rô-ti đãi các huynh đệ mày?” Tớ nổi quạu: “Từ từ tao tính!”

Hôm qua mà tớ kêu đào giếng mới, gặp đá cứng, họ phải dùng thuốc nổ để phá, hàng khối đá nổ văng tung tóe. Tức khắc, đầu tớ lóe lên kế hoạch “chôm” tí thuốc nổ, cải tiến phương pháp săn chim két. Nghe tớ bàn, mặt Củi xanh lè: “Lỡ… chết thì sao mày?” Tớ nói cứng: “Mày nhát quá. Lúc đó két rô-ti, cấm cho mày rời tớ đó nghen!” Củi nín re. Nó lủi thủi đi theo tớ, nhưng mặt mũi lo lắng, buồn so.

Với một dúm thuốc nổ “thở” được của mấy anh thợ đào giếng, thêm sợi dây điện và hai cục pin tiểu, tớ và Củi lủi vào rẫy. Cái chai nhựa đựng dúm thuốc nổ lèn thêm đá sỏi được treo lên cây chôm chôm to nhất. Sợi dây điện kéo dài, một đầu nối vào miệng chai, một đầu tớ cầm khư khư. Sắp đặt xong xuôi, hai thằng nằm mộp, chờ chim đến.

Chẳng lâu lắc gì, một bầy két mỏ đỏ rực như mặt trời bay ập xuống, bu vào cái cây treo quả nổ. Vỏ chôm chôm rớt rào rào như mưa. Bọn két ăn bạo thật. Trong khi tớ náo nức chờ giây phút được khai hỏa, mắt thằng Củi bỗng đen sầm lại. Nó thì thầm van nài: “Thôi đi, mày!” kệ, tớ cầm đầu dây điện, run run chích vào hai cực của hai cục pin. Đoành oành…! Những viên sỏi tung vào tán lá. Vẳng tiếng chim kêu thất thanh, rồi tắt hẳn. Cành gẫy răng rắc. Khói bay lờ đờ…

Qua vài giây hết ù tai, tớ hi hí mở mắt. Không thể tin sự tàn phá ác liệt của dúm thuốc nổ. Cành nhánh to nhất, chỗ treo cái chai đã đứt lìa khỏi thân cây. Lơ thơ vài trái chôm chôm xám xịt. Những chiếc lá rách toác. Dưới đất la liệt lũ két chết lẫn bị thương. Lạ lùng sao, thay cho nỗi vui mừng, toàn thân tớ bỗng lạnh toát, sợ hãi. Thằng Củi cũng lồm cốm dậy, và bỗng òa khóc khi nhìn thấy quang cảnh khủng khiếp. Ngỡ nó bị làm sao, tớ cũng nó về nhà. Trên đường làng đất đỏ, hai cái bóng nín thinh.

Hôm sau, Củi lên cơn sốt cao, nằm bẹp trên bộ ván. Khi tớ nhón chân vào thăm. Củi ngước nhìn tớ, trong mắt lăn ra một hạt nước lớn.

Nó thì thào: “Tụi mình ác quá mày ạ? Tớ ngồi thừ, lòng trĩu nặng. Tớ đi thẳng vô rẫy, nhặt xác chim két chôn dưới một ụ đất, quét sạch đám cành lá tơi tả, lấy thùng xách nước tưới cây. Tớ nghĩ mình phải làm thật tốt để chuộc lỗi, Củi mới khỏi bệnh.

Sau trò nghịch dại ấy, tớ bỗng nhận ra rằng buộc con người với đất đai, chim muông, cây cối… Chúng cũng biết đau, và trong khoảnh khắc ấy, Củi đã cảm nhận được tất cả những đau đớn đó. Khi làm tổn thương thiên nhiên, chúng tôi cũng đã làm tổn thương chính mình.

Giaibai5s.com

Đề 25: Hãy kể về một người
Đánh giá bài viết