HƯỚNG DẪN
Cổ điển và hiện đại, truyền thống và cách tân. Cốt cách truyền thống của thơ ca phương Đông hiện ra ở thị liệu: con thuyền, dòng sông, cánh bèo, mặt nước. Ở cả ý thơ của Thôi Hiệu. Ở thể thơ Đường. Nhưng về cơ bản, Tràng giang lại là Thơ mới. Có cái mới của hồn thơ, có cái mới của chủ thể trữ tình. Khác với thơ xưa, tâm trạng của chủ thể trữ tình, nghĩa là cảm hứng cá nhân nhà thơ chạy suốt toàn bài vô cùng nhất quán. Nó khác hẳn với kết cấu đề thực luận kết, hay tiền giải hậu giải của thơ Đường. Riêng về âm điệu bài thơ tuy có một cái gì đó thật quen nhưng phạm trù thơ đã khác. Chẳng hạn, câu mở của Tràng giang.
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Chỉ cần đảo trật tự một từ: từ “điệp điệp” chẳng hạn thành câu “Sóng gợn tràng giang điệp điệp buồn” thì cậu ấy là thơ Đường. Nhưng viết như Huy Cận, nó lại là Thơ mới. Hoặc cách ngắt nhịp cũng thế, Nhịp của thơ Đường là nhịp 4/3. Nhưng, “Mênh mông / không một chuyến đò ngang – Không cầu / gợi chút niềm thân mật” đã hoàn toàn khác. Từ sự chậm rãi, khoan thai, nó đã chuyên chở những tình cảm đa sắc điệu hơn nhiều.