HƯỚNG DẪN 

Một “cái tôi” đầy tài năng được thừa nhận ở cõi thiên đình

Mượn cớ đang đêm đọc thơ làm Trời mất ngủ, bị tiên nữ điệu lên cho Trời hỏi tội, thi nhân đã phô diễn tài năng văn chương của mình: trước hết là khả năng sáng tạo trên khắp các thể tài (Đọc hết văn cần sang văn xuôi – Hết văn lí thuyết lại văn chơi; “Thần tiên”, “Giấc mộng” săn tiểu thuyết – “Đài gương”, “Lên sáu” văn vị đời – Quyển “Đàn bà Tàu” lối văn dịch,..) sau nữa đây mới là cơ bản, là cái khí lực của văn thơ ẩn trong một hình thức vẹn toàn (Nhời văn chuốt đẹp như sao băng! – Khí văn hùng mạnh như mây chuyển! – Êm như gió thoảng, tinh như sương! – Đầm như mưa sa, lạnh như tuyết!). Chỉ bằng mấy lời dặn dò của chư tiên (Chư tiên ao ước tranh nhau dặn – “Anh gánh lên đây bán chợ trời!) cùng sự phán xét của Trời (Văn đã giàu thay, lại lắm lối;… văn thật tuyệt – Văn trần được thế chắc có ít!) mà tài năng xuất chúng của thi nhân đã được khẳng định một cách tuyệt đối. Cõi trần không có người tri kỉ đánh giá được tài năng đích thực thì thi nhân lên tận thiên đình để cho Trời “xếp hạng”. Cái “ngông” của Tản Đà chính là ở chỗ đó, và đây cũng là một giấc mơ hết sức lãng mạn, độc đáo của nhà thơ.

ĐỀ 195: Một “cái tôi” đầy tài năng được thừa nhận ở cõi thiên đình ở bài thơ Hầu Trời của Tản Đà.
Đánh giá bài viết