Trời nắng gắt. Con ong xanh biếc, to bằng quả ớt nhỡ, lướt nhanh những cặp chân dài và mảnh trên nền đất. Bụng nó tròn, thon, bóng loáng, mặt trời chiếu vào óng ánh, loè xanh như hạt ngọc. Nó dừng lại, ngước đầu lên, mình nhún nhảy rung rinh, giơ hai chân trước vuốt râu rồi lại bay lên, đậu xuống, thoăn thoắt ra khắp mảnh vườn. Nó đi dọc đi ngang sục sạo tìm kiếm. Nó đến trước một tổ dế. Dế cụ đây. Ong xanh đảo mắt quanh một lượt, thăm dò rồi nhanh nhẹn xông vào tổ dùng răng và chân bới đất. Sáu cái chân ong làm việc đều như máy. Những hạt đất vụn do dế đùn lên lần lượt bị hất ra ngoài. Ông ngoạm, dứt, lôi ra một túm lá tươi. Thế là cửa đã mở!

Đứng trước tổ dế, ong xanh khẽ vỗ cánh, uốn mình, giường giường cặp răng rộng và nhọn như đôi gọng kìm, rồi thoắt cái lao nhanh xuống hang sâu. Ba giây… Bốn giây… Năm giây… Lâu quá! Ta nghe tiếng ong kêu văng vẳng “ ” và tiếng đội càng dễ bật “pách pách” ở tận sâu, sâu lắm.

Rồi đột ngột con dế cụ cắn toang vỏ đất mỏng, từ cái ngách bí mật vọt ra (dế thường khôn ngoan khoét sẵn lối thoát kín đáo như vậy. Đó là một con dê đực lực lưỡng, đầu tròn bóng như sừng, cánh vân hình sóng lượn và đôi càng mập, cứng, đầy gai nhọn hoắt. Lão dế cụ này đã cắn phá hoa màu nhiều lắm.

Con dế ngang bướng nhảy rúc vào đám cỏ. Không kịp rồi! Ong xanh đã đuổi tới nơi. Nó so với con dế chả khác nào quả ớt đứng bên củ gừng. Nhưng mà nó bé hạt tiêu đấy!

Không để con dế kịp xoay mình, ong xanh xông tới, giường đôi răng riết chặt lấy cái gáy cứng như áo giáp của dế. Con dế nổi khùng lên, nhe răng, bật càng đá hậu tanh tách. Ong xanh dán mình trên lưng dế, bám thật chắc thật sát. Dế ta cứ thế cõng ong mà chạy, mọi ngón võ của nó đều không chạm tới được mình ong.

Dế đã thấm mệt. Ong xanh cong người rít lên đi … i…” thò cái đuôi dài xanh lè xuống dưới mình nhằm trúng cổ họng dế mà chích một nhát. Nọc ong thấm rất mau, Con dế hung dữ mọi khi phá phách là thế bỗng chốc mồm nhũn ra, đầu gục, râu cụp, đôi càng oải xuống, y như bị “đo ván” vậy. .

Bấy giờ ông mới buông dế ra, đứng rũ bụi, vuốt râu và thở, thở … ong xanh cất cánh bay là là tìm lại cái lỗ dể ban nãy. Không xa là bao nhiêu.

Nó tới tới lui lui để đo lường, ước lượng. Rồi nó leo lên lưng con dế đang nằm đờ như ngủ thiếp, cắn chặt lấy gáy dế, ra sức vỗ cánh kéo sền sệt con mồi trên mặt đất. Thỉnh thoảng con ong nghỉ để định hướng, rồi lại tha con dế đi. Đến của cái tổ cũ, ông đặt dế quay đầu sát miệng lỗ. Ông chui tọt vào trước, lộn ra kéo dế xuống hầm sâu. Nó ở dưới đó một lúc lâu, đẻ trứng lên mình dế, tiêm thêm nọc bắt dế “ngủ” cho đến ngày ấu trùng ong nở ra là có thức ăn ngay. Trở lên, ong xanh cào đất lấp lại. Nó làm việc rất cẩn thận, tỉ mỉ. Nó lấy đầu nén đất của tổ nhiều lần cho chắc, rồi san bằng; không thể nhận ra lỗ dế ở chỗ nào nữa. Xong xuôi đâu đó, nó yên tâm bay đi.

Ngay giữa trưa hè nắng dữ, con ong xanh vẫn cần cù, gan góc đi lùng bắt dế, sửa soạn chu đáo cho những đứa con của nó ra đời. Nó bay dưới ánh mặt trời, xanh loang loáng như một đường đạn lửa. Nó không biết là nó đã góp phần bảo vệ những vườn rau.

Vũ Tú Nam (Trích trong tập Tiếng ve ran) – Giaibai5s.com

Bài số 99: Ong bắt dế
Đánh giá bài viết