Sáng hôm ấy trời lạnh. Chúng em đến trường Quang Trung cùng cô giáo dự “Hội thi giáo viên dạy giỏi”.

Chúng em bước vào phòng học mới mà trong lòng xiết bao hồi hộp. Nhưng khi cô cất tiếng giảng, sự hồi hộp tan biến đâu mất, chúng em tập trung nghe cô giảng bài. Cô giảng thật hay, cuốn hút chúng em vào câu chuyện phiêu lưu đầy mạo hiểm của chú Dế Mèn. Cuộc sống của Dế Mèn ngay từ chương một đã khiến em say sưa theo dõi. Từ khi tấp tểnh được mẹ cho ra ở riêng, với sức khoẻ của mình, chú chăm chỉ lao động để kiếm ăn, nuôi sống bản thân mình. Em vô cùng thích thú và say mê với cuộc sống lao động và vui chơi, ca hát của lũ côn trùng nhỏ bé này. Chúng

cuộc sống lành mạnh, yêu đời, yêu lao động. Còn chú Dế Mèn của chúng ta thật đáng yêu. Cho đến khi gây ra cái chết đáng thương của Dế Choắt, Dế Mèn đã rút ra cho mình bài học đường đời đầu tiên.

Sau những giây phút đi vào cuộc hành trình cùng Dế Mèn qua cách kể gọn gàng và giọng kể hấp dẫn của một bạn, cô lại đưa chúng em trở về với hiện thực. Cô đặt ra cho chúng em thật nhiều câu hỏi để cùng tìm hiểu tác phẩm. Những câu hỏi của cô buộc chúng em phải suy nghĩ thật sự. Em rất thú vị khi cô hỏi: “Em suy nghĩ gì về ý nghĩ của Dế Mèn khi ngồi dưới hang nghe chị Cốc mổ Choắt”, hay “Lời trăng trối của Dế Choắt giúp em có nhìn nhận mới gì đối với nhân vật này?”. Nhưng câu hỏi mà em thích nhất là: “Em có cử chỉ, hành động nào tỏ ra giống Dế Mèn không?”.

Mỗi câu hỏi được đặt ra, trán bạn nào cũng nhăn lại để suy nghĩ, và một rừng cánh tay xinh xinh nhỏ nhắn giơ lên. Chúng em bày tỏ ý kiến, cảm nghĩ của mình với cô. Chúng em đều không thích sự khôn ngoan của Mèn: chui tọt vào trong hang nằm khểnh và phê phán gay gắt những ý nghĩ hèn nhát của chú ta. Có một bạn trai nói: “Lúc Mèn bày trò chơi nguy hiểm này em cứ tưởng chú ta rất anh hùng. Bây giờ thấy chú ta rúm ró dưới hang với những ý nghĩ ấy, em nghĩ chú ta thật là đớn hèn”. Với câu hỏi thứ hai, có bạn rất giận Dế Choắt bởi tính tình nhút nhát yếu đuối của nó, nhưng lại có bạn tỏ ra rất thương Dế Choắt và khâm phục Choắt tuy ốm yếu nhưng rất rộng lượng và sâu sắc. Với câu hỏi sau cùng, những câu trả lời thật ngây thơ mà lí thú. Hoàng Anh thì nói rằng mình thích được ra ở riêng, sống một cuộc đời tự lập như Mèn. Một số bạn trai thì thấy mình giống Mèn hay chơi những trò dại dột. Nhưng em vẫn “khoái chí” nhất là ý kiến của bạn Liên Phương. Bạn cho rằng mình giống Mèn ở chỗ là hay hạch sách mẹ. Cô giáo tươi cười hỏi lại: “Em hạch sách mẹ trong những trường hợp nào?”. Vừa ngượng nghịu, Liên Phương vừa thú thật đã luôn hạch sách mẹ khi được điểm cao. Cô và cả lớp cười ồ, cô vui vẻ nói: “Nếu cô là mẹ em thì cô cũng rất vui lòng được em vòi vĩnh như thế?”. Ý kiến của chúng em được cô khai thác dân. Cô không ép buộc chúng em vào ý nghĩ của cô. Cô cho chúng em tự do phát triển ý nghĩ của mình làm cho bài học thêm phong phú, đa dạng. Giảng hết bài, cô hỏi về những suy nghĩ mới mẻ của chúng em sau khi học xong bài. Chúng em ai cũng thấy hiểu hơn về Dế Mèn: Chú ta tuy có những lỗi lầm như huênh hoang, hợm mình lại hay nghịch ngợm những trò dại dột, nhưng cũng biết hối hận, để rút ra bài học quý báu trên đường đời. Đồng thời tất cả các bạn đều rút ra những bài học quý báu cho chính mình. Riêng Liên Phương lại một lần nữa có ý kiến thật độc đáo và ngộ nghĩnh là: “Em muốn gặp bác Tô Hoài để xem mặt bác như thế nào mà bác viết | truyện giỏi thế?”. Cả lớp lại cười ồ lên. Cô và các bác đang dự giờ cũng cười vui vẻ. Cô nói chính cô cũng chưa một lần được gặp bác Tô Hoài mà chỉ được biết mặt bác qua ảnh và cô cho chúng em xem ảnh bác Tô Hoài được phóng to. Cả lớp háo hức nhìn, ngắm và bình phẩm. Em thấy khuôn mặt bác trông thật hiền hậu. Đôi mắt và cái miệng của bác ánh lên những tia vui tươi hóm hỉnh. Nhìn hình bác ai cũng như được gặp gỡ với chú Dế Mèn, với chặng đường phiêu lưu của chú.

Em rất thích thú khi cô cho lớp đọc theo phân vai. Các bạn đọc rất hay, giọng đọc mỗi bạn đều phù hợp với nhân vật của mình. Giờ Văn kết thúc, các bác dự giờ cho chúng em câu hỏi để làm bài xem chúng em có nắm vững bài học hay không. Vì nội dung cô hướng dẫn chúng em tìm hiểu tác phẩm sâu nên chúng em đều làm được bài.

Em rất muốn được học nhiều giờ Văn bổ ích và lí thú như giờ Văn này. Em coi giờ Văn là người bạn thân tình, vì nó giúp em hiểu thêm về đời sống, tình cảm của vạn vật xung quanh em.

(Bài làm tại lớp trong 90 phút của Bạch Minh Hà, học sinh lớp 6 chuyên Toán trường PTCS Ngô Sĩ Liên, Hà Nội năm học 1990-1991) – Giaibai5s.com

Bài số 87: Tả lại một tiết học
5 (100%) 2 votes