Mùa xuân về lúc nào không rõ. Tôi nghe tiếng vườn gọi. Tôi chầm chậm gỡ chiếc cổng rong bước vào. Cây muỗm khoe vòng hoa mới. Hoa muỗm tua tủa trổ thẳng lên trời… Hoa muỗm chính là chiếc đồng hồ mùa xuân đấy. Cây muỗm là cây anh cả của vườn. Góc vườn, một cây muỗm đứng sừng sững, tán lúc nào cũng rậm, lá lúc nào cũng canh, hoa lúc nào cũng dây. Muỗm phải nở sớm để đơm hoa kết trái và chín bói vào giáp Tết Đoan ngọ…

Hoa nhài đã trắng xoá ở bên vai nước. Hoa gọi người bằng hương, bằng sắc. Những bông hoa nhài xinh, một màu trắng tinh khôi, hương ngạt ngào sực nức. Hoa nhài nở vào ban đêm. Mưa xuân lác đác hoa nhài nở ra… Màu xanh của búp của lá, vừa hé khỏi cành đã bừng bừng sức sống. Hoa cũng thế. Hoa vườn có những màu cơ bản mà cây cọ của các hoạ sĩ chưa chắc đã hoà sắc nổi. Khi hoa nhài nở thì hoa bưởi cũng đua nhau nở. Từng chùm hoa bưởi, cánh trắng cũng chẳng kém gì hoa nhài, nhưng chẳng khác gì những bông thuỷ tiên thu nhỏ. Hoa thơm nức ngào ngạt mang vẻ đẹp nồng hậu của các cô gái quê. Hoa bưởi là hoa cây còn hoa nhà là hoa bụi. Hoa cây có sức sống mạnh mẽ. Hoa bụi có chút gì giản dị hơn. Bông nhài trăm cánh như nhau. Hương toả từ những cánh hoa, nhưng hương bưởi và hương nhài chẳng bao giờ lẫn. Mỗi thứ hoa có tiếng nói của riêng mình…

Vườn chè sau nhà tôi cũng bắt đầu ra búp. Những búp chè xuân một tôm hai lá. Tôm màu lá mạ, lá ngấn một màu xanh non. Những chiếc lá

dưới chân không được dây như lá chè tháng năm, nhưng màu xanh lục ấy, ngoài vị chát còn có một vị hương xuân mà trong suốt năm, những lứa chè sau không bao giờ có… . Và dọc bụi tre, những lá già theo gió đông nam thổi về, trút một lượt dưới gốc. Tiếng tre kẽo kẹt là một thứ tiếng vườn. Không bao giờ quên nổi… Lá tre già bay bay trước gió, xao xác như thể từ đó trải một nỗi buồn nhẹ nhàng thầm kín… Nhưng cái buồn ấy dễ quên ngay, khi thấy trên các nhành tre mới những tầng, tầng lá đã xanh một lượt. Nhưng ấn tượng nhất là những tán xoan. Cả mùa đông, xoan phơi thân cành khô không trước gió lạnh. Mà chỉ hơi xuân chớm đến, trên những cành cây tưởng chừng khô như chết ấy, bỗng vỡ oà ra những chùm lộc biếc. Lộc xoan có màu ngọc lục sang trọng, nhìn ngắm mãi vẫn chưa hết vẻ đẹp của búp trên cành! Và trong những tầng là những tán cây vườn ấy, mọi sinh vật đều tụ hội. Tôi nghe thấy tiếng những chú dế gọi nhau ở trong kẽ gạch, tiếng búng càng nhảy đi tìm bạn tình của gã châu chấu tre…

Chim vành khuyên lích chích tìm sâu trong các bụi chanh. Trên chùm hoa bưởi, những cánh ong mật quay tít. Tiếng chim gáy gù gù trong bụi tre gai. Con chim đực vỗ những chớp cánh khoẻ bay đi tìm mồi nuôi con, đỡ đần chim vợ…

Đàn chim mào ríu rít trên các cành xoan, vừa đứng ở vườn này đã chạy sang vườn khác.

Chú gà trống sáng bạch rồi mà tiếng gáy vẫn còn dài, còn ngân, làm cho mực ngộc cũng phản lên, hai chân trước toài ra phía trước, hướng về gã gà mào đỏ, cắn những tiếng nhăng nhắc, ngộ nghĩnh lạ thường.

Ngô Văn Phú . . . . (Trích báo Giáo dục và thời đại) – Giaibai5s.com

Bài số 62: Tiếng vườn
5 (100%) 5 votes