Bấy giờ tôi còn là một chú bé lên mười. Nhà tôi ở một làng ven sông, tuổi thơ tôi đã gắn liền với cái bến trước cửa làng. Quên sao được những buổi chiều thuyền về đậu kín, tiếng người lao xao trong tiếng hạ buồm cót két và mùi tanh nồng của những tấm lưới giang dọc bờ cát. Ở đó tôi có những thằng bạn cùng lớp nướng cá giỏi như người lớn. Chúng nó thường kéo tôi đi lên phía cuối làng, chỗ tôi vẫn cắt cỏ hàng ngày, lấy mũi dao bới đất thành cái bếp lò, vợ cỏ khô đốt lên và đặt xấu xá nẹp chạm vào đầu ngọn lửa. Trong những phút yên tĩnh của buổi chiều làng, tôi đều nhận thấy mùi cá nướng hanh hao là một thứ phong vị. Còn những cây mía đất nữa chứ! Đó là một thứ cỏ hơi khác thường, thân to bằng ngón tay út tôi và có giống như gióng mía. Bạn đã bao giờ bứt những cây mía của bảy chú lùn ấy lên, chùi chùi vào vạt áo và đưa lên mồm vừa nhai vừa hít chưa? Cái vị ngòn ngọt pha một tí chua chua nơi đầu lưỡi mới dễ chịu làm sao, đôi khi nó còn thú vị hơn cả những cây mía thật mà mẹ tôi mua ở chợ Nú về. Mỗi lần đi cắt cỏ, bao giờ tôi cũng tìm bứt một nắm, khoan khoái nằm xuống cạnh sắt cỏ đã đầy và nhấm nháp từng cây một, mắt lơ đễnh nhìn lên cây gạo độc nhất hoa đỏ rực cuối bãi, trên đó có đàn sáo đen cứ đậu xuống rồi lại bay tung lên, như ta thổi một năm tàn giấy trên lòng bàn tay vậy…

Năm ấy, Tết đã sắp đến. Mùa khô con nước không còn dềnh lên như dạo mưa lũ nữa. Trông sang bờ bên kia, những vạt ngô non đã xanh rờn, dòng người đi xới đất thấp thoáng, tôi dùng tay cắt cỏ. Đã đầy hai sọt toàn một thứ cỏ con mỡ màng thơm hăng hắc. Phải cố gắng cắt được hai sọt như thế mỗi buổi trưa về để dành cho trâu ăn mấy ngày Tết. Năm nay thiếu một ngày, hôm nay là hai mươi tám, tối mai đã giao thừa. Số cỏ cắt được đã đánh thành đống to tướng đằng sau nhà. Tạm đủ rồi! Tôi cài liếm vào sọt, nhảy chân sáo xuống bờ sông rửa chân tay và bó cỏ mía.

Nhìn ngược lên, nơi tiếp giáp giữa nước và trời có những vệt núi xa xanh, tôi chợt thấy một chấm đen. Nó lớn dần, lớn dần. Và đến khi mắt thường đã có thể nhìn được, tôi nhận ra một bè nứa lớn, rồng rắn rất dài. Một chiếc bè, có vậy thôi! Chúng tôi đã quen với những chuyến bè che rợp một khoảng sống như thế, nghe nói người ta đưa chúng từ rừng về. Chỉ có điều ở rừng ở đâu thì chưa một lần tôi được thấy..

Trần Hoà Bình (Trích trong tập Chú tắc kè về phố) – Giaibai5s.com

Bài số 60: Chiều ven sông
3.8 (75.66%) 106 votes