Sáng sớm hôm ấy, Mây dậy sớm hơn mọi ngày. Không kịp chải đầu rửa mặt, em chạy vội ra phía bờ sông. Đối với em, dòng sông này như một người bạn thân thiết. Em có thể nhìn thấy nó qua cửa sổ nhà mình khi đang ngồi học, lúc nô đùa ngoài sân và cả khi đưa tầm mắt vớ vẩn nhìn ra phía trời xa, dòng sông cũng hiện lên trong vắt qua những hàng cây. Thế mà bỗng nhiên Mây lại nảy ra ý nghĩ kì lạ: đến ngắm dòng sông thân thuộc vào một buổi sáng sớm. Mùa xuân đã nhắc nhở Mây điều đó chăng?

Dòng sông đây rồi. Nó còn đang im lìm trong giấc ngủ. Màn sương trắng buông nhẹ trên mặt sông như che chở cho giấc ngủ yên lành. Cảnh vật mờ ảo dưới màn sương.

Phải đánh thức nó dậy thôi, giống như mẹ vẫn đánh thức Mây mỗi buổi sáng. Mây đến sát bờ sông. Chân em khẽ khàng giẫm lên đám cỏ bên sông còn ướt sương đêm. Em thận trọng vén bức màn sương và cất tiếng gọi: “Sông ơi, dậy đi! dậy đi!”. Im lặng! Tiếng Mây gọi lọt thỏm xuống dòng sông nghe xa vời như tiếng gọi từ đâu vọng lại. Nhưng rồi dòng sông cựa mình. Nó uốn éo làm nũng với Mây khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn. Màn sương biến mất. Khuôn mặt dòng sông lộ ra ửng hồng, tươi rói như khuôn mặt của em bé vừa ra khỏi chiếc nôi ấm. Vẻ đẹp này hình như Mây mới chỉ thấy lần đầu.

Mây cúi xuống lấy tay vốc nước rửa mặt. nhưng kìa! Trong tay em long lanh những hạt kim cương đủ màu sắc. Mây sững sờ ngắm nghía quên cả rửa mặt. Những giọt nước lọt qua kẽ tay em rơi lách tách xuống mặt sông tạo thành âm thanh trong trẻo như ai đó đang dạo khúc nhạc trên phím đàn tơ-rưng.

Không khí êm đềm im ắng của một sớm mùa xuân như đưa Mây trở lại trong giấc mơ nào đó.

Mây lặng ngắm dòng sông. Cảnh vật vẫn yên tĩnh. Dòng sông lúc này khoá chiếc áo của những nàng công chúa trong thần thoại. Mây thấy dòng sông quê hương mình đẹp quá. Mây tự hào vì quê hương mình có nó. Mùa xuân đã nâng tâm hồn Mây đi xa, bay xa hơn tầm mắt của mình và trái tim biết rung lên tình yêu tha thiết với quê hương, với dòng sông nhỏ. Cảm ơn mùa xuân.

Kim Viên

Giaibai5s.com

Bài số 57: Sông quê mùa xuân
2.6 (52.94%) 85 votes