Người khách mãi võ: người Hoa kiều biểu diễn võ thuật để quảng cáo và bán thuốc…

Người khách mãi võ mặc quần áo chẽn màu đen đã bán qua một lượt thuốc cao, bắt đầu giới thiệu tiết mục “Em bé mười tuổi nhào qua vòng lửa”.

Một em bé gái bận bộ quần áo bằng sa tanh màu đỏ, tóc tết quả đào, chân mang đôi hài vải đen bước ra, cúi chào khán giả. Chiếc vòng sắt quấn giẻ tẩm dầu lồng giữa một khung gỗ hình chữ nhật, dựng đứng ngang tầm mắt tôi, bày giữa hiện trường. Dứt loạt vỗ tay xung quanh, người khách già cầm ngọn đuốc châm vào chiếc vòng quan giả. Tức thời, một vòng lửa hình tròn như chiếc bánh xe phục cháy rừng rực. Em bé lại nghiêng đầu chào mọi người rồi nhún chân một cái, chạy tới ba bước, gieo

mình như một con thoi bay qua vòng lửa. Mắt tôi hoa lên, chỉ còn thấy cái bóng đó lao qua lao lại xuyên ngang vầng lửa và hai tai tôi ù đi vì tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang dậy….

Trong lúc người khách cầm mấy chai rượu thuốc đi vòng quanh chào hàng thì em bé vừa đứng thở vừa đưa hai bàn tay nhỏ phủi phủi những sợi tóc cháy trước trán. Dường như đêm nay số thuốc bán được ít ỏi quá. Người khách mặt buồn buồn, đặt mấy chai rượu thuốc lên cái rương lớn màu đen, cố làm ra vẻ tươi tỉnh.

– Ông bà cô bác xem xong trò này rồi hẵng mua giùm sau cũng được, Hày! Tả lồ lên!

Tiếng trống, tiếng thanh la lại khua vang dồn dập. Ông ta cầm một nắm dao con sáng loáng tung lên, bắt từng chiếc một rồi lần lượt cắm tất cả mười hai con dao ấy vào những khe hở đục trong cái vòng sắt còn đang rừng rực lửa. Những mũi dao nhọn hình lá trúc đào lấp lánh ánh thép trắng xanh tua tủa chĩa ngược vào trong càng thu hẹp cái khoảng tròn ban nãy bây giờ chỉ vừa đủ một thân người chui qua. Người khách liếc nhìn mấy người đánh trống, đánh thanh la, ra hiệu ngừng tay. Ong ta nhướng mắt hét lên một tiếng, rùng mình thu người lại và lập tức nhún chân bay qua những mũi dao tua tủa. Tôi nhắm mắt lại. Trời ơi! chỉ nhích ra một phân, bất cứ ở phía nào thì những mũi dao sắc nhọn như gươm kia sẽ đâm xóc lọt da thịt. Ông ta lao đi lao lại ba lần như vậy mà trông sắc mặt và hơi thở không chút biến đổi.

Đoàn Giỏi (Trích Đất rừng phương Nam) – Giaibai5s.com

Bài số 107: Bố con người khách mãi võ
4.9 (98.99%) 79 votes